Most active topic starters | |
March 2024 | Sun | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat |
---|
| | | | | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 | | | | | | | Calendar |
|
| | Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 12:11 | |
| * Đây 1 series truyện đuợc sưu tầm từ các wedsite trên mạng
Ep 1 : Sự thông cảm Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?" Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con." Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì." Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ." Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi. Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai." Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?" Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào." Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
Ep 2 : Sự ích kỷ Một người lính Mỹ trở về từ chiến trường Việt Nam... Vừa xuống sân bay,anh gọi điện về cho ba mẹ "Thưa ba mẹ...con đã trở về..." "Ơn Chúa,con vô cùng yêu quí,hãy về nhà mình ngay lập tức,ba mẹ muốn nhìn thấy con.." "Con còn có một người bạn đi cùng nữa,và con muốn ba mẹ đón nhận bạn ấy như người trong nhà" "Một người bạn ư?Thật là tuyệt vời !" "Nhưng bạn ấy không phải là một người bình thường,bạn ấy bị cụt một tay và một chân" "Ồ,con yên quí,có lẽ ..con nên ....gửi bạn vào một trại thương binh nào đó,và bạn con có thể tự tìm được cách sống chăng?" Người lính im lặng và cúp máy.... Bốn ngày sau,ba mẹ anh nhận được giấy báo của cảnh sát,con trai của ông bà đã nhảy lầu tự tử."Tại sao lại vô lí như vậy?Nó có gia đình,nó lại vừa được trở về từ cõi chết.." Hai ông bà vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát,vừa bước chân vào chỗ để xác,hai người kinh ngạc dừng bước... Con trai của họ,bị cụt một chân và một tay..... | |
| | | Loki Private First Class
Tổng số bài gửi : 1938 Reputation : 33 Birthday : 22/06/2001 Join date : 13/03/2013 Age : 22 Đến từ : Trái Đất
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 12:16 | |
| Chuyện thứ 2 buồn quá :'( mình cũng có một câu chuyện rất cảm động . Để hôm nào rảnh mình sẽ đăng :'( | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 12:38 | |
| Ep 3 : Chúng tôi là những thằng ngu Vào ngày đầu tiên tôi đi dạy, tất cả các giờ học đều trôi chảy. Cho đến giờ thứ bảy, giờ cuối cùng trong ngày. Khi tôi bước tới lớp, tôi nghe thấy tiếng bàn ghế gãy. Trong một góc phòng tôi thấy một học sinh đang đè một đứa khác xuống sàn nhà. "Nghe này, thằng ngu kia!" đứa nằm dưới hét lên. "Tao cóc thèm để ý đến con em gái của mày đâu!" "Mày đừng có đụng vào nó, mày nghe tao chứ?" đứa ở trên hăm dọa. Tôi yêu cầu chúng không đánh nhau nữa. Bất ngờ cả 14 cặp mắt nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi biết trông tôi không có vẻ gì là thuyết phục cho lắm. Cả hai tên gườm gườm nhìn nhau và nhìn tôi rồi đi từ từ về chỗ ngồi. Vào lúc đó, giáo viên phòng bên cạnh ló đầu vào phòng, hét bọn học trò của tôi ngồi vào chỗ, im lặng và nghe lời tôi. Tôi cảm thấy mình thật bất lực. Tôi cố gắng dạy theo giáo trình đã soạn nhưng chỉ gặp những khuôn mặt gườm gườm cảnh giác đề phòng. Khi hết giờ, tôi giữ cậu học trò đã gây ra vụ đánh nhau. Cậu ta tên là Mark. "Thưa cô, không nên phí thời gian với tụi em," cậu ta nói. "Tụi em là những thằng ngu." Và Mark rời khỏi phòng. Lặng người đi, tôi rơi mình xuống ghế và bắt đầu suy nghĩ xem tôi có nên trở thành giáo viên hay không. Có lẽ cách giải quyết tốt nhất là nên từ bỏ? Tôi tự nhủ sẽ cố một năm rồi sau khi tôi lập gia đình vào mùa hè tới tôi sẽ làm điều gì đó có ích hơn. "Tụi nó quậy cô phải không?" Đó là người giáo viên đã vào lớp tôi lúc nãy. Tôi gật đầu. "Đừng có suy nghĩ nữa," anh ta nói. "Tôi dạy chúng trong những lớp phụ đạo vào mùa hè, và hầu như chắc chắn tụi nó sẽ không tốt nghiệp nổi. Đừng có phí thời gian với bọn này." "Ý anh là sao?" "Chúng sống trong những túp lều ngoài đồng. Chúng là những lao động nay đây mai đó. Chúng chỉ đến trường khi chúng thích thôi. Đứa trẻ thứ hai đã quấy rối em gái của Mark khi chúng đi hái đậu chung. Tôi đã phải la chúng vào bữa trưa. Cứ phải giữ chúng im lặng và làm việc. Nếu chúng gây ra điều gì, cứ kêu tôi." Khi tôi lấy đồ ra về. Tôi không thể nào quên được hình ảnh khuôn mặt của Mark khi cậu ta nói "Chúng em là những thằng ngu." Thằng ngu. Từ này cứ vang lên trong đầu tôi. Tôi quyết định tôi phải làm điều gì đó thật mạnh mẽ. Vào buổi chiều hôm sau tôi bảo với người đồng nghiệp của tôi đừng vào lớp tôi nữa. Tôi cần điều khiển những đứa trẻ này theo cách của tôi. Tôi quay lại lớp và nhìn vào mắt từng học sinh. Rồi tôi bước tới bảng và viết ECINAJ. "Đó là tên của tôi," tôi nói. "Các em có thể nói cho tôi biết đó là gì không?" Bọn trẻ nói rằng tên của tôi "kỳ cục" và chúng chưa bao giờ thấy một cái tên như vậy. Tôi lại bước tới bảng và viết chữ JANICE. Nhiều đứa nhỏ bật kêu lên và chúng nhìn tôi vui vẻ. "Các em nói đúng, tên của tôi là Janice," tôi nói. "Tôi bị thiểu năng đọc, nghĩa là chứng đọc khó. Khi tôi bắt đầu đi học, tôi không thể viết tên của tôi chính xác. Tôi không thể đọc chữ và các con số thì bay mất tiêu khỏi đầu tôi. Tôi bị đặt biệt danh "Đứa ngu". Đúng vậy đó - Tôi đã từng là một "đứa ngu". Bây giờ tôi vẫn còn cảm giác được những âm thanh khủng khiếp đó và sự xấu hổ của mình." "Vậy sao cô thành giáo viên được?" một đứa trẻ hỏi. "Vì tôi ghét những biệt hiệu đó và tôi không ngu si và tôi rất ham học. Lớp học của chúng ta cũng vậy. Nếu các bạn thích biệt danh "thằng ngu", các bạn không cần ở đây. Hãy đổi qua lớp khác. Không có ai ngu ở trong lớp này." "Tôi sẽ không dễ dàng với các em," tôi tiếp tục. "Chúng ta sẽ làm việc và làm cho tới khi các em nắm bắt được. Các em sẽ tốt nghiệp và tôi hy vọng một số em sẽ vào được đại học. Đó không phải là chuyện tếu - đó là một lời hứa. Tôi sẽ không muốn nghe từ "ngu" một lần nào nữa. Các em có hiểu không?" Bọn trẻ dường như ngồi nghiêm chỉnh hơn. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ và tôi bắt đầu thực hiện được một phần lời hứa. Đặc biệt Mark là một đứa trẻ rất thông minh. Tôi đã nghe cậu ta nói với một đứa khác "Cuốn sách này rất hay. Chúng tớ không đọc sách trẻ con ở đây." Cậu đang cầm cuốn sách "To Kill a Mockingbird". Tháng ngày trôi qua, và sự tiến bộ thật tuyệt vời. Một ngày kia Mark nói với tôi "Mọi người vẫn nghĩ chúng em ngu vì chúng em hay nói sai ngữ pháp." Đó là thời điểm tôi chờ đợi. Từ lúc đó chúng tôi học chuyên sâu về ngữ pháp, bởi vì bọn trẻ muốn thế. Tôi thật sự tiếc nuối khi thấy tháng Sáu tới, bọn trẻ đang muốn học thật nhiều. Tất cả học trò đều biết tôi sẽ lập gia đình và dời đi xa. Tôi thấy rõ bọn trẻ xúc động mỗi khi tôi nhắc đến điều đó. Tôi vui vì thấy chúng yêu mến tôi nhưng lại sợ rằng chúng sẽ buồn giận khi tôi ra đi. Vào ngày cuối cùng của năm học, khi tôi đến trường, thầy giám thị gọi tôi khi tôi vừa bước vào cổng trường. "Xin cô vui lòng đi theo tôi," ông nói một cách nghiêm khắc. "Có chuyện trong phòng học của lớp cô." Ông thẳng bước đi về hướng lớp học. Điều gì đây? Tôi lo lắng. Thật tuyệt vời! Bọn trẻ đã lấy sơn phun lên từng góc tường những bông hoa, từng bó hoa trên bàn mỗi đứa và một bó hoa lớn trên bàn tôi. Bọn trẻ làm thế nào mà được nhỉ? Tôi suy nghĩ. Hầu hết bọn chúng đều rất nghèo đến mức phải xin trường trợ cấp cho quần áo ấm và thức ăn. Tôi bật khóc, và bọn trẻ khóc theo tôi. Sau đó tôi mới được biết bằng cách nào bọn chúng làm được như vậy. Mark làm thêm trong một tiệm bán hoa vào cuối tuần đã thấy rất nhiều phiếu đặt hàng của các lớp khác. Cậu ta đã kể lại cho bạn bè nghe. Quá kiêu hãnh để có thể chấp nhận bị coi là "nghèo", Mark đã hỏi người chủ tiệm xin những bông hoa dư còn lại. Rồi cậu đến nghĩa trang kể về một giáo viên đang chuẩn bị đi xa. Người ta đã giữ lại cho cậu những giỏ hoa. Đó không phải là điều cuối cùng bọn trẻ làm cho tôi. Hai năm sau, cả 14 học sinh đã tốt nghiệp, và 6 đứa đã đạt học bổng vào đại học. Hai mươi tám năm sau, tôi đang dạy ại một trường rất nổi tiếng không xa nơi trường cũ. Tôi được biết Mark đã lập gia đình với người cậu yêu từ đại học và trở thành một nhà kinh doanh tài giỏi. Và thật bất ngờ, ba năm trước đứa con trai của Mark đã lại học trong lớp tôi dạy. Đôi lần tôi bật cười khi nhớ lại ngày đầu tiên đi dạy. Nghĩ đến việc tôi muốn bỏ nghề để làm điều gì đó tốt hơn! | |
| | | Tei Keinan New Recruit
Tổng số bài gửi : 360 Reputation : 5 Birthday : 13/01/2001 Join date : 05/09/2013 Age : 23 Đến từ : Hà Tĩnh
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 15:57 | |
| truyện 2 thì theo mình nhớ là trên Quà tặng cuộc sống chiếu rồi thì phải | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 15:58 | |
| Thông báo : các bạn có thể đóg góp truyện cho pic nhé | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 18:00 | |
| Ep 4 : Đừng từ bỏ hi vọng Suốt mùa đông năm đó tôi ở làng Castelmare, một làng gần như hoàn toàn bị tàn phá ở gần Livourne ( Ý ) và sáng nào tôi cũng gặp bà lão Maria Bendetti. Nhỏ con, mảnh khảnh, nhăn nheo, bà đi chân không, bận một chiếc áo đen đã bạc màu, thành hung hung đỏ, đầu quấn một chiếc khăn quàng đen, lọm khọm, vai mang nặng một cái gùi đan bằng miên liễu (osier). Mặt bà tóp lại, sạm đen, tiều tụy, ưu tư, mang nhưng nét đau khổ, rầu rĩ, thất vọng. Bà bán cá, những loài cá kỳ dị mà không ngon của Địa Trung Hải, dân làng chỉ sống bằng những con cá đó với ít mì ống. Tôi đã biết làng đó thời còn thái bình, dân chúng sung sướng và vô tư lự. Bây giờ ở công trường nhỏ xíu nhà cửa đã sập hết vì bom đạn, chỉ còn một đống gạch vụn, không nghe thấy tiếng cười, tiếng nhạc như hồi xưa nữa. Không khí phảng phất mùi hương hoa trúc đào thành thử cảnh tượng thê thảm như một nghĩa địa, làm cho tôi đau lòng. Nơi đó trước kia thì thích biết bao, bây giờ chết rồi, cảnh tan hoang hoàn toàn đó thật xót xa, tuyệt vọng. Hầu hết các thanh niên đã bỏ xứ di nơi khác. Nhưng các ông già bà cả và trẻ con còn ở lại; họ lầm lùi đi trong cảnh đổ nát như những bóng ma; có mấy chiếc thuyền và mấy chiếc lưới rách vá víu bậy bạ, họ cực khổ lắm mới kiếm được miếng ăn, chỉ vừa đủ cho khỏi chết. Trong số những người ở lại, có bà Maria. Đôi khi bà dắt theo một em gái mười tuổi, chắc là cháu bà. Gầy ốm, rách rưới, em đi chân không, lon ton bên cạnh bà, vừa đi vừa rao: "Cá đây! Cá tươi đây ! " Như cố làm cho người ta tin rằng cá mới ở dưới nước lên. Tôi nhận xét hai bà cháu, mà không khỏi buồn rầu, lo ngại cho họ; họ có vẻ cố bám lấy một dĩ vãng đã qua, qua hẳn rồi Quả là một ảo vọng. Một buổi sáng, khi họ đi qua công trường tan hoang, tôi hỏi chuyện họ. Trong chiến tranh họ đã thoát chết khi bị dội bom và bây giờ họ sống trong cái hầm ở hẻm Eustacia, khu nghèo nhất của làng mà không bị tàn phá. Vì trong lòng xót xa, đâm ra bi quan, tôi hỏi bà lão : " Tại sao bà không đi nơi khác ? ở đây còn có tương lai gì nữa đâu?.:. Tàn phá hết rồi... Hết hẳn rồi " . Bà lão làm thinh một chút rồi chậm chạp lắc đầu: " Đây là quê hương của mình. Với lại đâu có hết hẳn " . Rồi hai bà cháu bước đi, và tôi có cảm tưởng rằng họ vui vẻ nháy mắt với nhau, ra vẻ hóm hỉnh, biểu đồng tình. Thấy vậy tôi sinh ra tò mò. Mấy ngày sau, tôi bất giác dò xét xem họ đi đâu, không cố ý rình mò. Buổi sáng tôi thấy họ đi làm những công việc hàng ngày như mọi người, nhưng buổi chiều thì không thấy họ đâu hết. Mấy lần, sau bữa trưa, tôi đi qua hẻm Eustacia: căn phòng nhỏ của họ luôn luôn vắng tanh. Có thể rằng hai bà cháu đó không chất phác như tôi tưởng chăng? Tại sao mà buổi chiều nào cũng đi khỏi? Có làm gì ám muội không? Buôn lậu hoặc chợ đen? Vì nghi ngờ họ như vậy nên một buổi nọ, tôi bỏ hẳn giấc trưa trên bãi biển, lại hẻm Eustacia sớm hơn mọi lần. Tôi nấp dưới một cái cổng, rình căn nhà của bà lão. Tôi không phải đợi lâu. Khoảng một giờ trưa, hai bà cháu ở trong hầm bước ra, mỗi người đeo một cái giỏ không trên lưng; họ nắm tay nhau, vui vẻ, hăng hái lên đường. Tôi di theo rình họ, như một tên trộm.Hai bà cháu lách qua đám nhà cửa đổ nát. Tới đầu làng, họ tiến vào một con đường mòn cháy nắng đưa xuống lòng sông cạn khô. Tôi đứng trên cao nhìn xuống bờ sông. Tôi ngạc nhiên làm sao, thấy nhiều người cuốc đất, xúc đất trong lòng sông lởm chởm những đá. Hai bà cháu đặt giỏ xuống rồi bắt đầu làm việc. Mới đầu tôi tưởng họ tìm bảo vật vàng bạc gì đó, rồi tôi thấy đứa cháu gái xúc một giỏ cát còn bà lão lựa kỹ từng phiến đá trắng vuông vức, bỏ vào giỏ. Khi giỏ đầy rồi, họ đeo lên lưng, chậm chạp leo cái dốc dựng đứng để lên bờ .Họ đi ngang sát chỗ tôi núp. Không biết họ có nhận thấy tôi không. Nếu có thì họ cũng không để lộ cho tôi thấy. Đợi cho họ đi qua rồi, tôi mới theo dõi. Con đường đưa tới chỗ cao nhất của làng, tới một cái đồi nhỏ bao quát cả miền chung quanh. Mấy lần đi chơi, tôi chưa bao giờ bước chân tới đó: đó là nơi duy nhất không bị tàn phá. Một nhóm người trong làng đương làm việc trong một bụi cây keo (acacia). Họ nói nhỏ nhẹ với nhau, không có những cử chỉ huênh hoang mà lặng lẽ trộn hồ, dục những phiến đá nhỏ nhắn, trắng và đẹp rồi sắp với nhau, chồng lên nhau thành những bức tường của một kiến trúc rộng lớn. Mới đầu tôi chưng hửng. Rồi đột nhiên tôi đoán được mục dịch của họ, họ tính xây cất cái gì. Tôi nghẹt thở. Những kẻ đó chỉ có mỗi một cái nhà đủ che mưa che nắng còn bao nhiêu đã mất hết, những ông già bà cả và trẻ con đó mà tôi tưởng chỉ là những bóng ma bất lực, hư ảo, vật vờ đã quyết tâm làm một công tác tập thể đầu tiên là tự lực xây cất một giáo đường mới mẻ, lộng lẫy. Không phải một nhà thờ nhỏ xấu xí tạp nhạp đâu, mà một chỗ thờ phượng qui mô, đẹp đẽ hơn tất cả những giáo đường cũ trong miền. Bà lão và đứa cháu trút giỏ cát, đá xuống, nghỉ một chút để thở rồi lại trở xuống lòng sông. Khi đi ngang qua sát tôi, mồ hôi nhễ nhại trên trán, bà lão ngó lén tôi , cặp mắt đen và nghiêm nghị của bà có vẻ tươi cười dịu dàng mà bí mật, bề ngoài thì bình tĩnh mà bề trong thì ranh mãnh một cách hiền từ. Bà có vẻ như bảo: "Sao? Có thực là tương lai của tụi tôi dã hết hẳn chưa?" Tất cả cuộc đời của bà hiện rõ trong vẻ nhìn đó, từ dĩ vãng, hiện tại tới tương lai. Một cuộc dời can đảm, nhẫn nại, một lòng tin tưởng bền bỉ, không gì lay chuyển nổi, một ý chí cam nhận cái gì không tránh được, nhất là quyết tâm tin tưởng. Tôi xấu hổ đứng trân trân ra đó trong khi hai bà cháu đi khuất trong đường mòn. Nghĩ rằng mình đã để cho niềm thất vọng lôi cuốn, tôi thấy đau nhói ở trong tim như có mũi dao đâm vào đó. Ừ thì tan hoang, đổ nát đấy nhưng đã làm sao? Nếu những người già lọm khọm như vậy và những người trẻ măng như vậy mà còn có lòng tin tưởng mãnh liệt như vậy thì thế giới vẫn còn có thể hy vọng được, hy vọng được ở tất cả. Tôi đứng trên đồi một hồi lâu. Sau cùng khi tôi xuống đồi, lòng đã bình tĩnh, phấn khởi rồi thì ngôi sao Hôm hiện lên, tuy còn lờ mờ nhưng đã lấp lánh trên nền trời vô biên, và làng xóm chìm lần sau làn sương nhẹ từ biển bốc lên. Nhưng ở "cái nơi tâm linh còn bừng bừng đó", tôi thấy tất cả các ngọn lửa chiếu ra rực rỡ . | |
| | | Red Captain
Tổng số bài gửi : 5388 Reputation : 133 Birthday : 28/06/2002 Join date : 19/02/2013 Age : 21 Đến từ : TP HCM
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 18:38 | |
| Huhu , oa oa oa , chuyện buồn quá à TT^TT | |
| | | kyoryugold0610 Private First Class
Tổng số bài gửi : 1691 Reputation : 73 Birthday : 06/10/1996 Join date : 09/07/2013 Age : 27 Đến từ : TPHCM
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 18:54 | |
| Phải nói là tin tưởng là 1 điều rất đẹp. Truyện rất hay đấy MS | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 19:14 | |
| Ep 5 : Anh có giúp tôi ? Vào năm 1989 tại armenia có một trận động đất lớn(8,2 độ richter) đã san bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn 30 ngàn người chỉ trong vòng bốn phút. Giữa khung cảnh hoảng loạn đó , một người cha vội chạy đến trường học mà con ông ta theo học ....toà nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là đống gạch vụn ,đổ nát... Sau cơn sốc , ông nhớ lại lời hứa với con mình:"cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa , cha sẽ luôn ở bên con!"Và nước mắt ông lại trào ra.Bây giờ nhìn vào đống đổ nát trước đây là trường học thì không còn hi vọng , nhưng trong đầu ông lại không thể xoá đi lời hứa với con, và ông đã hành động theo những gì mà trái tim ông mách bảo . Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa con đi học mỗi ngày , ông nhớ rằng phòng học con trrai mình ở phía bên phải của trường .Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới. Những người cha ,người mẹ khác cũng chạy đến ,và từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than:"ôi, con trai tôi!","ôi, con gái tôi!" Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát , họ nói: -Đã quá muộn rồi ! -Bọn trẻ đã chết rồi! -Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu! Với mỗi người , ông chỉ đặt một câu hỏi :"anh có giúp tôi không ?"Và sau đó , với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới , tìm đứa con mình . Lúc này , có cả chỉ huy cứu hoả và ông này cũng cố sức đưa ông ra khỏi đống đổ nát: - Xung quanh đây đều đang cháy và các toà nhà đang sụp đổ .Ông đang ở trong vòng nguy hiểm.Chúng tôi sẽ lo mọi việc , ông hãy về nhà đi ! Người đàn ông chỉ hỏi lại :"ông có giúp tôi không ?' Sau đó là những người cảnh sát, họ cũng cố thuyết phục ông : -Mọi việc đã kết thúc , ông có hiểu không ?Ông đang gây nguy hiểm cho chúng tôi đấy , ông hãy về đi ! Đó là việc tốt nhất ông có thể làm lúc này đấy ! Và với cả họ , ông cũng chỉ hỏi ::"các anh có giúp tôi không?"Nhưng một lần nữa , ông cũng chỉ nhận được sự từ chối!Ông lại tiêp tục một mình vì ông hiểu rằng ông phải tự mình thực hiện lời hứa với con , dù con ông còn sống hay đã mất! Ông đào tiếp...12 giờ ...24 giờ... mảng tường cuối cùng được lật ra , dây thần kinh ông lúc nay dưồng như đang căng ra , ông đang chờ đợi điều xấu nhất...ông nghe tiếng con trai mình!Ông gọi lớn tên con :"Armand!" Tim ông như ngừng đập khi : - Cha ơi , con đây ! Và với một giọng tự hào , cậu bé bảo: -Con đã nói với các bạn là đừng sợ vì nếu cha còn sống , cha sẽ cứu con ! Và khi cha đã cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu.Cha đã hứa với con là dù trường hợp nào cha cũng luôn ở bên con , cha còn nhớ không ?Và cha đã thực hiện được điều đó! - Cha luôn ở bên con , con a!Nhưng cha muốn biết ở đó sao rồi? -Tụi con còn lại 14 trên 33 cha ạ !Tụi con sợ lắm, đói , khát...nhưng bây giờ tụi con đã có cha ở đây, cha sẽ cứu bọn con , phải không cha? - Ra đây đi con! -khoan đã cha !Để các bạn ra trước, con biết rằng cha sẽ không bỏ rơi con. Có chuyên gì xảy ra con cũng biet rằng cha luôn bên cạnh con . Một cách tin tưởng , cậu bé nói với cha ! | |
| | | kyoryugold0610 Private First Class
Tổng số bài gửi : 1691 Reputation : 73 Birthday : 06/10/1996 Join date : 09/07/2013 Age : 27 Đến từ : TPHCM
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Fri 11 Oct - 19:55 | |
| Tình phụ tử thật cảm động. Lời hứa giữa cha và con sẽ không bao giờ bị quên lãng. Tks MS về câu truyện trên nhé | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Sat 12 Oct - 9:28 | |
| Ep 6 : Và tôi đã bật khóc Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần. Tôi vẫn ngồi im và không nói gì khi vợ chồng tôi được thông báo rằng Kristi đứa con hai tuổi của chúng tôi - đúng như chúng tôi đã nghi ngờ – thật sự bị chậm phát triển trí não. "Cứ khóc đi," bác sỹ khuyên tôi thân ái. "Nó giúp tránh được các khủng hoảng về tâm lý." Những khủng hoảng tâm lý không xảy ra, tôi không thể khóc trong những ngày tháng tiếp theo. Chúng tôi đăng ký cho con vào trường mẫu giáo khi cháu được bẩy tuổi. Thật dễ bật khóc khi tôi để con mình ở lại trong căn phòng toàn những đứa trẻ năm tuổi đầy tự tin, háo hức, nhanh nhẹn. Kristi đã chơi một mình ở nhà rất nhiều giờ, nhưng vào bữa đó, khi cháu là đứa khác biệt hẳn giữa hai mươi đứa trẻ khác, có lẽ lúc đó là lúc cháu nó cảm thấy cô đơn nhất. Mặc dù vậy, những điều tốt đẹp hơn cũng dần dần tới với Kristi và những bạn cùng lớp của cháu. Khi khoe về mình, những đứa bạn của Kristi cũng cố gắng khen thêm: "Hôm nay Kristi đã đọc tất cả các chữ chính xác." Không đứa trẻ nào nói thêm rằng những chữ mà Kristi phải đọc dễ hơn nhiều so với các bạn khác. Trong năm thứ hai ở trường, cháu nó gặp một trường hợp rất khó khăn. Một cuộc thi lớn cho học sinh về năng khiếu âm nhạc và thể thao. Kristi lại rất kém về âm nhạc và khả năng vận động. Vợ chồng chúng tôi cũng rất sợ khi nghĩ đến ngày đó. Hôm đó, Kristi tính giả bộ bệnh. Tôi cũng muốn liều để cho cháu ở nhà. Tại sao phải để cho Kristi thua trong một phòng thể thao ngập những phụ huynh, học sinh và thầy cô giáo? Cách giải quyết đơn giản nhất là để cháu ở nhà. Chắc chắn rằng vắng mặt trong một chương trình như vậy cũng không có vấn đề gì xảy ra. Nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi đầu hàng dễ dàng như vậy. Và cuối cùng thì tôi phải đẩy Kristi - lúc đó đã tái nhợt và rất miễn cưỡng - lên xe học sinh và chính tôi lại giả bộ bệnh. Nhưng một khi tôi đã ép con gái mình tới trường, thì tôi cũng phải ép mình tới tham gia chương trình. Dường như thời gian kéo dài tới vô tận khi chưa tới nhóm của Kristi trình diễn. Cuối cùng thì chúng cũng tới lượt, khi đó tôi biết Kristi rất lo sợ. Lớp của cháu được chia thành từng nhóm. Với những động tác ì ạch, chậm và lóng ngóng, chắc chắn cháu sẽ làm đội kém điểm. Cuộc thi đấu lại diễn ra rất suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, cho đến khi cuộc thi chạy trong bao tải. Mỗi đứa trẻ phải nhảy vào trong bao từ tư thế đứng, ôm bao nhảy đến đích, quay vòng lại nơi xuất phát và nhảy ra khỏi bao. Tôi thấy Kristi đứng gần cuối hàng và trông có vẻ hoảng loạn. Nhưng khi gần tới lượt Kristi, có một thay đổi trong đội của cháu. Cậu con trai cao nhất trong đội đứng ra sau Kristi và đặt hai tay lên eo của cháu. Hai đứa con trai khác đứng lệch ra phía trước của cháu. Khi đứa trẻ trước Kristi nhảy ra khỏi bao, hai đứa con trai đằng trước giữ bao trong khi đứa con trai đằng sau nhấc Kristi lên và đặt cháu chính xác vào trong bao. Đứa con gái đứng đằng trước Kristi giữ tay cháu và giúp cháu giữ thằng bằng. Cuối cùng cháu cũng bắt đầu nhảy, mỉm cười và tự hào. Giữa tiếng hoan hô cổ vũ của các giáo viên, học sinh và phụ huynh, tôi đã cảm ơn trời vì những con người tốt bụng kia có mặt trong cuộc đời đã giúp cho đứa con gái khuyết tật của tôi có thể cảm thấy mình như là một con người thật sự. Và tôi đã bật khóc. | |
| | | Người Việt Nam Private
Tổng số bài gửi : 1393 Reputation : 52 Birthday : 31/05/2000 Join date : 03/06/2013 Age : 23 Đến từ : nơi bạn phải thất bại để thành công
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Sat 12 Oct - 9:47 | |
| thật là cảm động,những đứa trẻ thật là đoàn kết ,Kristi cũng thật có nghị lực | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Sat 12 Oct - 10:13 | |
| ngoài đời chả thấy như thế | |
| | | ZeroN Private
Tổng số bài gửi : 1195 Reputation : 40 Birthday : 19/12/1999 Join date : 12/09/2013 Age : 24 Đến từ : Hải Phòng
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Sat 12 Oct - 13:15 | |
| tớ biết là cậu sưu tập trên mạng nhưng cậu phải viết rõ nguồn ra chứ ? | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Sun 13 Oct - 18:01 | |
| Ep 7 : Nỗi cô độc khi ko có bạn
Bạn có biết nhiều người trên Face mà bạn không biết lại đang cố add bạn?
Và tôi là một trong số đó...
Tất cả bắt đầu vào khoảng một năm trước. Tôi không nhớ rõ lắm. Đã có có nhiều chuyện xảy ra kể từ khi đó.
Hãy bắt đầu từ đầu đã. Tôi chưa từng có ý định tham gia Face, tôi là thằng tự kỉ và cô độc trong lớp, và cũng chẳng có thằng bạn nào.
Tôi không muốn tự hạ nhục mình thêm bằng cách cho cả thế giới thấy dáng vẻ của một kẻ thua cuộc như thế này. Nhưng sau khi nghe mọi người nói về nó, tất nhiên là họ không nói với tôi, nhưng họ nói đú lớn để tôi nghe thấy.
Tôi căm thù cái kiểu không đứa nào thèm nói chuyện với tôi. Giống như tôi không hề tồn tại hoặc sự tồn tại của tôi chẳng có nghĩa lí gì với bọn chúng.
Quá mệt mỏi với cảm giác bị tẩy chay, tôi quyết định tự tạo ra cái tôi của mình trên Facebook. Tôi thấy sợ vì việc đầu tiên phải làm là cho mọi người biết tôi đang làm gì. Và tôi cũng cơ bản hoàn thiện nó với sự riêng tư và tự do tôi có.
Nực cười là tôi lại sợ những gì tôi viết sẽ chỉ khiến bọn theo dõi và giết người hàng loạt đe dọa, nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra cái sự thật đáng mỉa mai ấy. Bất cứ ai trên Facebook cũng chẳng thèm đếm xỉa tới tôi. Không "Tin nhắn", không "Thông báo", không cả "Đề nghị kết bạn". Chẳng khác gì thế giới thực, chỉ duy là cả thế giới đều có thể thấy nó.
Nhưng dù có cố gắng khám phá trang web, tôi vẫn cứ nhớ mãi cái việc đầu tiên tôi làm khi bắt đầu dùng tới Face. Tôi nhớ khá rõ, nó là một game liên quan tới cá, bạn cũng biết nó đúng không? Trò chơi thật sự là niềm đam mê với tôi, và tôi dành hàng giờ đồng hồ chỉ để mua những con cá yêu thích.... sau đó thì không cho chúng ăn và nhìn chúng chết dần. Nhìn mấy con cá giẫy chết thật là sướng. Và tôi có thể tiếp tục ngồi như thế mãi nếu như không bất ngờ xuất hiện một "Friend Request" (Đề nghị kết bạn). Tôi không thể tin nổi điều đó. Ai đó muốn kết bạn với tôi! Tôi hăm hở nhấp chuột vào nút đồng ý. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi có thể kể lại.
Và câu truyện của tôi bắt đầu:
Sau khi nhấp vào Profile của anh ấy, tôi thấy Facebook cập nhật rất nhiều Status của anh, và mỗi status lại có không dưới 5 Likes . Tôi cũng muốn như thế. Và tôi bắt đầu lén lút add tất cả những ngừoi bạn trong Danh sách bạn bè của anh ấy. Nó mất tới năm tiếng, nhưng nó cũng đáng giá chứ. Không lâu sau, Face của tôi đã tăng từ một lên tới mười hai người bạn, dù tôi và họ hoàn toàn không biết nhau ... nhưng vì tôi và họ là bạn bè trên Face, tôi học được từ họ mọi thứ.
Tôi mất thêm hai tuần để thêm bạn trong "Danh sách bạn bè" của họ, và sau đó lại add thêm bạn của những người tôi mới add. Đúng rồi, tôi đang dần trở nên nổi tiếng. Mọi người cuối cùng cũng đã biết tôi là ai.Trên cả tuyệt vời. Mấy thằng bạn ở trường thậm chí đã bắt truyện với tôi. Còn hơn cả điên nữa. Tôi bắt đầu thấy yêu Face mất rồi. Bạn cũng sẽ như thế thôi.
Tôi căm thù cái suy nghĩ về việc không biết mọi người đang nghĩ gì hay làm gì. Tôi ghét cái giờ học chó chết giống như trong địa ngục này. Nhưng tôi sẵn sàng dành từng giây để lướt web, và tôi bắt đầu mơ về nó, trước khi tôi chẳng thể mơ nổi nữa.
Chứng mất ngủ của tôi càng ngày càng nặng, chỉ vì tôi muốn dành từng giây của đời mình trên Face, nhất là khi mà năm học vừa mới kết thúc. Tuy nhiên, chính việc dành ra rất nhiều thừoi gian trên Face, tôi đã nhận ra mặt trái của nó. Có nhiều người đã từ chối đề nghị kết bạn của tôi. Tôi đã gửi cả chục ngàn dề nghị, nhưng rút cục vẫn chỉ có khoảng hai nghìn bạn. Rõ ràng là có những kẻ có ý định chống lại tôi.
Tại sao bọn chúng không muốn làm bạn với tôi? | |
| | | Red Captain
Tổng số bài gửi : 5388 Reputation : 133 Birthday : 28/06/2002 Join date : 19/02/2013 Age : 21 Đến từ : TP HCM
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Sun 13 Oct - 18:07 | |
| Nói về face ... nghe ghê quá , ko pik sau đó sẽ thế nào ... | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Mon 14 Oct - 8:01 | |
| Ep 8 : Tạm biệt nhé tình yêu tôi Tôi gặp lại em rất tình cờ nhưng cũng có thể coi là duyên phận chăng? Giữa lòng Thủ đô nhộn nhịp và tấp nập này tôi đã gặp em – người con gái Sài Gòn nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng vô cùng đáng yêu. Gặp lại em sau bao nhiêu tháng ngày xa cách, câu đầu tiên em hỏi tôi: - “Em có thể xin anh một ngày yêu em không?”- “Nghĩa... nghĩa là sao?” - Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn em và hỏi em. - “ Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Ngốc ạ!” – Em nói. - Tôi đáp bằng giọng thản nhiên: “ Em cứ đùa hoài!”- “ Em không biết nói đùa bao giờ” – vẻ mặt em rất nghiêm nghị. Đó là những lời đầu tiên khi tôi gặp em. Hà Nội một ngày cuối năm rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây! - “Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé!” – Em thản nhiên hỏi tôi. - Tôi đáp lại bằng giọng miễn cưỡng: “Ừ ừ...!!”- “Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ” – Em nũng nịu. - “ Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy!” - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc. Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá! Một cô bé Sài Gòn với cái giọng nhẹ nhàng hơi pha trộn Hà Nội, nhõng nhẽo và vô cùng dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu được thôi. Tôi nhớ cô ấy đã nói với tôi là ngày kia cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì vào ngày cuối cùng khi hai người chia tay nhỉ? Dù chỉ là một vở kịch nhưng tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất... Sáng hôm sau... Reng! Reng! Reng! – Tiếng điện thoại reo lên. Ở bên kia đầu giây, một cô gái có giọng nói nhẹ nhàng vang lên: - “Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em không yêu nữa đâu nhé!”- Tôi đáp lại trong cơn ngái ngủ: “ Vâng vâng, anh biết rồi ạ...”Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế rồi kia đấy... Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi vội đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Vì em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa nhưng lúc nào trông thấy tôi mặc áo sơ mi em cũng reo lên khe khẽ tỏ vẻ rất thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà lòng rất đỗi hạnh phúc. Bầu trời trong xanh làm nền cho những đám mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải... Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động... Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, " Anh lại bê bối thế này nữa à?", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và... chải tóc cho tôi. Thề có trời cao là lúc đó tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt nhìn em. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi... Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo: “Thế mới là anh - người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón”. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được nữa... Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời cuối mùa đông hơi se lạnh nhưng đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt, đạp gà như em mong muốn. Em ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan xua đi hơi lạnh của mùa đông... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi: - “Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?”Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi. Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất. Bất thình lình có một tiếng quát lớn làm tôi giật mình: - “Anh kia, ai cho chụp hình tôi vậy hả?” - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi. - “Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.” – Tôi đáp rất thản nhiên. - “Bé nào mà bé? Tui…tui... lớn rồi đó (rõ ràng em vẫn đang mặc áo dài mà). Anh chụp hình là phải xin phép nghe không!” - “ Ơ…, ơ… anh xin lỗi.....” – Tôi đáp. - Cô bé nhí nhảnh nhìn tôi cười và nói: “ Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn là phải dắt đi ăn chè!”Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm... để có tiền đưa tụi em đi ăn chè. Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết làm thế nào được khi ta vẫn là hai con người ở quá xa lạ... Tạm biệt Sài Gòn! Tạm biệt em, em nhé! Sân bay Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức lại cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý gì đến xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn Sài Gòn lần cuối... Bất chợt nhìn thấy em, tôi lung túng! Em vội nói: “Ai cho anh đi mà không nói với tôi một tiếng?” - Tôi không đáp mà vội hỏi: “Sao em biết?” - Em đáp và vội nhét vào tay tôi một tờ giấy: “ Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này! Thôi, tạm biệt anh nhé!”Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... " Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN..." Đang theo đuổi dòng suy nghĩ của quá khứ, bất giác em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi: - “Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không?” - Tôi đáp cụt ngủn: “Một tháng!” - “Vì sao lâu thế?” – Em vội hỏi - “Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...??” - “Ngốc lắm đấy nhé...” – Em trách tôi bằng giọng nhẹ nhàng. - Tôi vội vàng thanh minh: “Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?” - “Ừ, tốt lắm....”Tôi sẽ nhớ mãi về em - người con gái tôi yêu! (Ảnh minh họa) Đột nhiên em khóc!!! Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Em nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ.... - “Vì sao thế....” - tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời... Trời đông lạnh lắm!!! Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn để lại, em đã ra đi... Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại " Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"...Em làm tôi đau tim quá! Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau... Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu sinh ra có dành để cho nhau không? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, vội đến rồi cũng vội ra đi... Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau... Bíp bíp, có tin nhắn của em! Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu: " Anh hãy quên em đi!"Làm sao tôi quên được? Không cần suy nghĩ và đã không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi... Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ... Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi và nói... - “Anh đi đi!!”- Tôi hỏi ân cần: “Sao thế em?”- Em đáo trong đau khổ: “ Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?”- “Anh chỉ muốn biết vì sao thôi... em hãy giải thích cho anh hiểu....” - Tôi nói trong tiếng nấc. - Em cười nhạt và đáp: “ Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...”Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa... Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên " Anh về đi, người yêu tôi đây"!Thôi, thế là... hết!!! Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ... Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay... Thật là một thằng ngốc như em vẫn mắng ấy. Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc... Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi... Tôi trở về Hà Nội trong nỗi đau đớn và thất vọng. Nhưng rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại: - Alô!- Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam - Anh là ai??- Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?- Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng. - Em gái tôi tên... Ngọc Châu.Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng không kịp nữa rồi. Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em... “Ngày tháng năm.... Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số điện thoại cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì không nhỉ?Ngày tháng năm.... Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không?Ngày tháng năm.... Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh không biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?Ngày tháng năm.... Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...Tất cả chỉ vì... một căn bệnh không thể chữa khỏi...Ngày tháng năm... Anh đến tìm! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây!".Cả một đời, em chỉ yêu có một người là anh thôi....”Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc khăn len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ... Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau. Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất... Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời... Gió thổi chiếc khăn len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc khăn có màu tro buồn đến vậy. Tất cả như một định mệnh, định mệnh không cho chúng ta bên nhau… cũng bởi vì tôi quá nhút nhát không dám nói lời yêu với em để giờ đây chỉ còn mình tôi với chiếc khăn mau tro buồn. Thật buồn! Tôi sẽ nhớ mãi về em-người con gái tôi yêu! Xin lỗi em, xin lỗi em về tất cả, về sự nhút nhát của tôi. Tạm biệt… tạm biệt em nhé - người con gái dễ thương! | |
| | | Ma Sói Private
Tổng số bài gửi : 1029 Reputation : 28 Birthday : 21/03/2000 Join date : 01/09/2013 Age : 24 Đến từ : Thái Bình
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta Wed 16 Oct - 10:53 | |
| Ep 9 : Con Miu Nhà em có con gà trống Mèo con và cún con Gà trống gáy Ò ó o Mèo con luôn rình bắt chuột… Lời bài hát thiếu nhi vui tươi, sinh động này liệu có làm bạn nhớ tới những con vật nuôi mà bạn đã từng chăm sóc không? Chúng thất sự là những người bạn vui vẻ đấy. Đối với tôi, tôi vẫn luôn nhớ mãi một kỉ niệm sâu sắc với con Miu mà nhà tôi đang nuôi bây giờ. Cho đến bây giờ, tôi kông sao quên được cái ngày mà bố tôi đem nó về nhà. Nó – một con mèo có bộ lông trắng tinh có những đốm vàng trông thật ngộ nghĩnh. Đôi mắt nó màu xanh trong veo trông dễ thương đến lạ. Nhà tôi đặt tên cho nó là Miu. Con Miu chỉ sinh được mấy ngày thì mất mẹ nên nó suy dinh dưỡng vào loại nặng. Hồi mới bắt về, nó bé xíu và còm cõi lắm. Nhưng tất cả mọi người đều thấy nó có vẻ đáng yêu làm sao, nhưng với riêng tôi thì không! Vì sao vậy, tôi cũng không biết nữa. Tiếng kêu của nó vào ban đêm nghe sao mà giống tiếng em bé khóc thế không biết. Những đêm đầu tiên, tôi không tài nào chợp mắt được. Mỗi lần nghe nó kêu là tôi lại rùng mình, sợ lắm. Đêm nào nó cũng kêu làm tôi ghét nó đến kinh khủng. Nhưng cả nhà ai cũng thích nó… Chị tôi ẵm nó suốt ngày. Ngày nào đi chợ, mẽ cũng mua cá về cho nó. Tôi còn nhớ tôi đã nói với mẹ là mua đôi vớ mới cho tôi, vậy mà cá cho nó thì có còn vớ cho tôi mẹ lại quên. Lúc đó, tôi thật là buồn. Tôi cảm thấy mình thật cô đơn từ khi có con mèo này. Tình thương của mọi người dành cho tôi dường như cũng bị san sẻ đi một nửa cho nó. Ôi, tôi thật ganh tị với nó. Mấy người hàng xóm qua chơi vẫn khen ngợi nó luôn. Chỉ trong vòng vài tuần, con Miu đã tròn hẳn lên. lông nó vàng vàng, càng mịn hơn… “Hình như nó đã chiếm được cảm tình của mọi người thì phải.” Tôi thấm nghĩ như vậy mà lòng cảm thấy buồn buồn Tối nào ngồi vào bàn học, tôi cũng thấy nó cuộn mình nằm ngay dưới ghế tôi. Cái đầu của nó cạ cạ vào chân tôi như làm quen. Tôi mặc kệ nó. Cái mõm ướt ướt của nó chạm vào da tôi. Cái cảm giác thật khó chịu. Tôi lấy chân đạp nó ra xa. Nhưng chỉ một lát sau, mọi chuyện lại đâu vào đấy, nó lại lầm lũi, lặng lẽ nằm ngay bên chân tôi. Tối nào cũng vậy, chỉ khi nào tôi lên giường ngủ và tắt đèn thì nó mới chịu về chỗ của mình. Tôi cũng không thèm đuổi nó nữa> Khôn gbiết tự bao giờ tôi đã quen với sự có mặt của con Miu. Không có nó, tôi lại kêu “meo, meo…Miu đâu, Miu đâu…”khắp nhà để tìm. Dần dần, nó đã chiếm được cảm tình của tôi. Được vui đùa cùng nó là một cách thư giãn của tôi sau khi học xong. Càng lớn, con Miu càng nhanh nhẹn. Nó bắt chuột thiện nghệ đến mức thỉnh thoảng các bác hàng xóm phải sang mượn nó vền để trị mấy con chuột phá phách. Miu thật là một thành viên tích cực không chỉ của nhà tôi mà còn của cả xóm. Có một lần, do đểnh đoảng trong lúc dọn dẹp, tôi đã sơ ý làm bể chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất. LÒng tôi đang nơm nớp lo sợ mẹ la. trong lúc thu dọn những mảnh vụn thủy tinh, tôi bỗng nghĩ: - Sao mình không đổ tội cho con Miu nhỉ? Thế là ý nghĩ đó đã được thực hiện ngay khi mẹ tôi về, tôi đổ tội hết cho con Miu. Tội nghiệp con Miu, nó bị ăn ba cây roi thay tôi. Nó kêu lên “méo méo” thật đau đớn. Tôi nghĩ tối hôm đó nó sẽ không vào phòng tôi nữa. Nhưng nó không những không giận tôi mà vẫn đùa nghịch cùng tôi. Lúc đó, tôi cảm giác mình thật ích kỉ và tự nhiên tôi thương nó vô cùng. Nó ngây thơ và vô tội, đầy lòng vị tha, còn tôi sao mà ích kỉ thế. Miu ơi, tha lỗi cho chị nhé. Tuy rằng, Miu không phải là con mèo hoàn hảo nhưng cả nhà tôi vẫn rất thương nó. Bây giờ, Miu đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình. Tôi và nó đã trở thành bạn thân. Tôi đã học được nhiều điều bổ ích từ nó. | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta | |
| |
| | | | Lắng nghe những câu chuyện cảm động về cuộc sống quanh ta | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| Top posting users this week | |
Top posting users this month | |
Thống Kê | Hiện có 69 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 69 Khách viếng thăm :: 1 Bot
Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 422 người, vào ngày Fri 16 Aug - 14:26
|
Statistics | Diễn Đàn hiện có 5408 thành viên Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: Vlogs
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 72691 in 1635 subjects
|
|