- Chào mừng tới Vietnam Sentai Forum.

- Nếu là người mới, xin mời bạn đọc qua "Hướng dẫn và quy định" trước khi tham gia vào forum: http://vietnamsentai.forumotion.com/f32-forum
- Chào mừng tới Vietnam Sentai Forum.

- Nếu là người mới, xin mời bạn đọc qua "Hướng dẫn và quy định" trước khi tham gia vào forum: http://vietnamsentai.forumotion.com/f32-forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» Hazy moon - Hatsune Miku
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeSun 3 Mar - 0:48 by TheNightBreaker4

» Kamen Rider Time: REBOOT
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeThu 8 Feb - 19:51 by MegaBeatle

» [Event] Chia sẽ chuyện thường ngày của mọi người
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeMon 22 Jan - 2:07 by MegaBeatle

» Kamen Rider Basaroh - Gods of the Fallen World
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeFri 12 Jan - 23:10 by Cập Thời Vũ

» Kamen Rider Meso
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeThu 21 Dec - 23:46 by Dinoger

» Chiến Đội "Hội Viết Lách VNST" - Những tay bút quyền năng nhất của vũ trụ VNST
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeSun 17 Dec - 20:24 by Dinoger

» Kamen Rider Seiga (Kuuga OC)
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeSat 9 Dec - 20:15 by Dinoger

» Kamen Rider Dinos
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeMon 18 Sep - 0:19 by Dinoger

» Kamen Rider Zero-Climax
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeTue 25 Jul - 7:42 by Cập Thời Vũ

» Góc sáng tạo's Archive Project
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeWed 19 Jul - 6:39 by Cập Thời Vũ

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 

 


Rechercher Advanced Search
Most active topic starters
Commander Roy
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
samurai sentai shinkenger
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
White Ranger
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
kabuto
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
Kiva DS02
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
No More Sorrow
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
MrCaU
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
obito123
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
...
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
ryuga
VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_lcapVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_voting_barVNST - Into the Virtual World - Page 4 I_vote_rcap 
Most active topics
Kamen Rider Time Season 1 . (Full 48 Episode). <- Click Here To Read
[ Event ] Phiên chợ đấu giá Phiên bản 2 : Toku Cards - Lá Bài Hên Xui - Diễn ra vào T7 và CN
Kyoryuger News
Kamen Rider Ryzac Season 1
[Event] Phiên chợ đấu giá - Lá Bài Hên Xui (xem luật ở page 1) - Diễn ra vào T7 và CN
Top tokusatsu nam/nu xinh va dep nhat
Đuổi hình bắt chữ (Super sentai-Kamen rider)
Đuổi hình bắt chữ (Super sentai-Kamen rider)
Tổng hơp TOKU chế
Kamen Rider Gaim News
Most Viewed Topics
Chỉ số sức mạnh của các Kamen Rider Heisei Generations
Top tokusatsu nam/nu xinh va dep nhat
Kyoryuger News
Kamen Rider Gaim News
Thông tin mới về Kamen Rider Wizard
Toku News
Tổng hơp TOKU chế
những câu nói bất hủ về Super sentai vs Kamen Rider
Kamen Rider Gaim News
[Phim] Gia đình là số 1 phần 2 | Đoạn kết ích kỷ và tàn nhẫn với mọi người
March 2024
SunMonTueWedThuFriSat
     12
3456789
10111213141516
17181920212223
24252627282930
31      
CalendarCalendar

 

 VNST - Into the Virtual World

Go down 
+5
vietnam hero
Trinh Michiru
kougenmeigun
kyoryugold0610
Commander Roy
9 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4
Tác giảThông điệp
Cập Thời Vũ
Rookie
Rookie
Cập Thời Vũ


Nam Capricorn Cat
Tổng số bài gửi : 566
Reputation : 10
Birthday : 25/12/1999
Join date : 15/05/2016
Age : 24
Đến từ : Cửu châu giới

VNST - Into the Virtual World - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: VNST - Into the Virtual World   VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeWed 21 Dec - 20:24

chắc phải tầm vài tháng nữa quá
Về Đầu Trang Go down
MegaBeatle
Rookie
Rookie
MegaBeatle


Nam Gemini Dragon
Tổng số bài gửi : 821
Reputation : 114
Birthday : 18/06/2000
Join date : 28/05/2015
Age : 23
Đến từ : Hà Nội

VNST - Into the Virtual World - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: VNST - Into the Virtual World   VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeSat 28 Jan - 15:34

Thất Đế Vương - 7 NGR (New Generation Riders) qua đôi tay sáng tạo của Nih/@Joestar!!!
VNST - Into the Virtual World - Page 4 MmAAw5P
Hình 2nd NGR do kougenmeigun vẽ sẽ được cập nhật sau!
Về Đầu Trang Go down
https://linktr.ee/Basephoth
MegaBeatle
Rookie
Rookie
MegaBeatle


Nam Gemini Dragon
Tổng số bài gửi : 821
Reputation : 114
Birthday : 18/06/2000
Join date : 28/05/2015
Age : 23
Đến từ : Hà Nội

VNST - Into the Virtual World - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: VNST - Into the Virtual World   VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeWed 25 Apr - 0:19

Nhiều lúc mọi người cũng tin vào số phận, nhiều lúc lại không. Thực ra thì đó cũng là lí do hay tín ngưỡng của riêng họ mà thôi. Riêng thì cũng có nhiều kẻ thích mơ mộng hơn và tuyệt đối tin tưởng vào những giấc mơ đó. Vì giấc mơ không chỉ là giấc mơ như mọi nghĩ mà còn phản ánh chính chúng ta ở ngoài hiện thực. Chúng là những điềm báo cho gì đó lớn hơn cả sự tin tưởng về số phận.
...
...
~"Cuối mùa hè năm 2017. Đó là một mùa hè oi bức và nóng chảy cả mồ hôi. Từng đàn người đang nối đuôi nhau trở về nhà sau những ngày tháng dài nghỉ ngơi ở nơi xa, hay trốn cái không khí khó chịu này ở những nơi có gió thoảng cây đưa. Từng hàng cây xanh rì đang e ấp, bẽn lẽn chuyển mình dọc bên vệ đường để đếm từng ngày tựu trường trở lại.
Mùa hè sắp kết thúc, phải rồi. Còn tôi và lũ bạn thì đã hối hả đạp xe đi học thêm cả bốn phương trời. Chuẩn bị thi đại học mà, chỉ còn một năm học dưới mái trường cấp ba cùng nhau nữa thôi là chúng tôi lại phải xa nhau mà đi. Mà cũng buồn, khoảng thời gian cấp ba là lúc ta chín chắn hơn, trưởng thành hơn mà vẫn còn đôi chút ngộ ngộ của thời học sinh lại trôi qua rất nhanh - những người bạn xung quanh ta rồi đến một lúc nào đó cũng phải rời ta mà đi.
Tôi vốn là một thằng bình thường tên đầy đủ là Phạm Minh Long hiện cũng chả có gì đáng nói lắm nên không kể nữa. Nhưng có những người vẫn luôn nghĩ tôi đa tài, nổi bật và giống hệt anh họ tôi.
Chà, tôi cũng biết vẽ, viết cũng nhiều, đàn ca đủ thứ, thích sáng tác nhạc truyện thơ, học cũng ổn, thể dục thể thao tốt và năng tham gia các hoạt động, sự kiện thường niên. Nhưng tôi cảm giác rằng anh họ tôi mới là người truyền đam mê, người thầy đầu tiên dạy tất cả những thứ đó cho tôi, và tôi thì cũng chắc chắn chưa thể giống anh ấy được, vì anh ấy luôn giỏi như vậy. Chỉ khá bi kịch khi anh họ tôi vào đầu hè năm ngoái đã bị tai nạn giao thông và chết oan uổng trong khi còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra... Chưa thể thực hiện được giấc mơ của chính anh ấy.
Tuy nhiên tôi cũng đã dần cố gắng vượt qua được sự mất mát to lớn đấy bằng cách cắm đầu học liên tục, tiếp tục tham gia các hoạt động ngoại khoá, tiếp tục những đam mê của mình như việc xây dựng các chủ đề cho sự kiện trường, vẽ vời, viết lách hay chơi bóng rổ,... Và tôi bắt đầu có bạn gái. Cô bạn gái của tôi bằng tuổi tôi - làn da trắng hồng cùng mái tóc hơi uốn xoăn màu nâu đẹp mê hồn. Cô ấy thích nhất là vẽ và nhảy, cô ấy thích xem phim kinh dị mặc dù khá sợ, cô ấy viết lách cũng giỏi, học tập giỏi, cũng biết đàn ca dù chưa hay... Và khi em ấy cười, cả thế giới như biến mất trong cả tôi và qua đôi mắt em... Tôi quen em cũng khá lâu rồi và cũng dần mến em qua những cử chỉ ngốc nghếch, ngây thơ đó. Và cảm thấy mình thật may mắn khi lại có thể hợp em đến vậy.
Cuộc đời tôi có khá nhiều biến cố xảy ra - chúng tựa như một bộ phim buồn tẻ, bi thảm mà chắc chỉ có được vài khoảng nghỉ quảng cáo xả hơi tức là những khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc của đời người. Điều này đã có thể chiêm nghiệm từ khi tôi còn bé cho đến bây giờ. Những điều không ngờ thì lại đến khá bất ngờ, đã thay đổi... Không, chúng đang góp phần xây dựng nên con người phức tạp bên trong tôi như bây giờ. Không còn ngây thơ trong sáng. Không còn chút gì giản đơn trong suy nghĩ thoáng qua.
Tôi không còn là tôi của những năm trước nữa. Tôi đã trở thành một kẻ khác hẳn, lớn hơn hẳn và già hơn so với tất cả những gì mà mọi người biết về tôi.
Tôi phải tiếp tục đấu tranh để tự khẳng định chính mình trên con đường đời dài tưởng chừng như chán ngắt này và tìm cho mình một mục đích để tiếp tục. Vì khi có mục đích, thì chúng ta sẽ cảm thấy đời thú vị hơn.
...
Quay trở lại lúc này.
Chiều nay, sau tất cả những buổi học thêm kín đặc lịch đầy căng thẳng, cuối cùng tôi cũng sắp xếp ra được một buổi khá rảnh rỗi chỉ để được chơi bóng rổ - môn thể thao yêu thích của tôi và hơn cả bóng đá, và khi tôi nói hơn ý tôi tức là tôi cũng có đôi chút thích bóng đá chứ tôi còn chả dám báng bổ môn thể thao thần thánh của mấy bạn. Tôi cũng có một thằng bạn - nó tên Hoàng Nguyễn Minh Quân và nó vừa từ Đông Hà lên đây để học ôn thi, hiếm lắm mới thấy nó lên. Căn bản tôi nhắc đến nó cũng là vì nó cũng chơi bóng rổ, và chiều nay tôi hẹn kèo với nó để chơi nhân dịp lâu ngày cả hai chưa gặp nhau từ lần cuối xem phim Wonder Woman.
...
Kể thêm một chút để dẫn dắt câu chuyện này nhỉ.
Tôi vốn cho đến hiện giờ vẫn còn sở thích xem phim Siêu Nhân - một sở thích chắc chắn là để giúp tôi quên đi những tháng ngày buồn tẻ và trở lại với những hoài niệm mong được chiến đấu xả thân vì chính nghĩa như những anh hùng. Sau đó dần tôi muốn tự sáng tạo, tự viết nên những câu chuyện Siêu Anh Hùng, Siêu Nhân mà mình xây dựng nên. Tôi nghĩ và viết, tôi vẽ và tô,... Liên tục như vậy - đăng những mẩu truyện ngắn cũn cỡn với giọng văn con nít không thể để đâu cho hết lên khắp các diễn đàn cùng sở thích. Rồi tôi gặp được Hoàng Nguyễn Minh Quân và những người bạn viết khác.
Quân bằng tuổi tôi, học chuyên Lí Lê Quý Đôn trong Đông Hà. Cũng như tôi, nó thích viết và vẽ và sáng tạo đủ thứ. Chúng tôi cùng nhau xây dựng những cốt truyện chung, chia sẻ những ý tưởng và học tập ganh đua lẫn nhau. Dần những câu văn đầy chất trẻ thơ đã được thay thế bằng những giọng văn hùng tráng, trưởng thành hơn, và cũng dần những Siêu Nhân mà chúng tôi tự tạo ra không chỉ còn biết chiến đấu vì chính nghĩa nữa. Họ cũng "trưởng thành" theo cách sống động và thực tế nhất, ít nhất là như vậy.
Nhân vật của tôi cũng dựa theo tôi ít nhiều, đó là một tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp kiêu ngạo tên Jinrui Kibo - nghĩa là "Hy vọng của Nhân Loại". Anh ta rất thích mặc hoodie xám in hình đầu lâu quỷ đỏ có chữ "Destruction", giày thể thao co giãn màu xi măng và giày D-Rose xanh lam. Biệt danh của anh ta là Basaroh - sử dụng sức mạnh của Saola, quỷ dữ, và một chút của môn thể thao bóng rổ. Và anh ta là nhân vật đầu tiên tôi tạo ra mà không chiến đấu vì chính nghĩa - anh ta chiến đấu để sống sót. Còn Quân thì vẫn gắn liền với chính nghĩa, nhưng cũng đã thực tế hơn. Đó là Radiel - một vị vua trẻ đứng lên chiến đấu đánh bại các vị vua ác độc của những quốc gia khác, xâm chiếm mở rộng bờ cõi để bảo vệ và xây dựng đất nước Ai Cập của mình ngày một phát triển hơn. Và biệt danh của Radiel là Pyraph - sức mạnh của thần chiến tranh chính nghĩa và bầu trời Horus cùng với ngọn lửa bất diệt. Chung chung thì nội dung của chúng tôi đã thay đổi như vậy nhưng tôi đoán tôi hơi quá chi tiết vào chúng rồi.
Quân và tôi còn gặp nhau ngoài đời khá nhiều lần rồi đi chơi rong rẩy khắp cả Hà Nội này để xàm xí đủ thứ và hiểu nhau rõ hơn - đó là một tình bạn, tình anh em khá là hiếm gặp được trong thời buổi như thế này với những người bạn quen trên mạng, tôi nói thật. Mà tôi cũng thấy chúng tôi khá giống Ngưu Lang và Chức Nữ ấy nhỉ - gặp nhau có vài lần mỗi năm. Mỗi tội chúng tôi là con trai. Thực ra thì tôi cũng không kì thị đồng tính hay cái quái gì cả đâu nhưng thực sự chúng tôi không phải đồng tính, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.
- Ông ơi, bỏ ngay cái điện thoại xuống đi, nghiện quá rồi má. - Quân nói với tôi như thế khi tôi đang định mở điện thoại ra để nhắn tin cho cô gái của mình - Gặp nhau có mấy mà lúc đếch nào cũng chăm chú điện thoại, đê-mờ bọn có gấu.
- Nếu sau này truyện của ông và tôi được chuyển thể thành phim thì sao nhỉ? - Tôi lập tức lái chủ đề. Nhưng thực ra thì cái tay tôi vẫn bấm màn hình lia lịa kia kìa.
- Thì chúng sẽ là độc nhất. - Quân mỉm cười rồi uống nốt chỗ trà chanh còn lại, không chú ý kĩ đến cái tay của tôi - Nhưng điều này khó lắm, chắc nằm mơ được thôi. Với cả nếu diễn thì phải là diễn viên Đăng Dũng mới được...
- Kệ kệ ông ấy đi, tôi không quan tâm. - Tôi phẩy tay, gạt phắt khi nghe thấy cái tên đó, rồi ngừng điện thoại lại và hỏi - Bao giờ ông ra đây tiếp?
- Chắc là khi lên đại học, hoặc lúc nào thực sự có việc quan trọng...
...
Tôi hùng hục nhấn chân vào những chiếc pédal nặng như chì để có thể vượt qua đèn đúng lúc và có thể đến khu phòng thể chất đó một cách sớm nhất có thể. Mặc dù khá nguy hiểm nhưng có lẽ với tôi, điều đó cũng đáng. Nhưng có vẻ như chuyển biến thời tiết không khả quan mấy - trời có vẻ như sắp mưa to giống bão đến nơi. Rồi tôi lại chợt nhớ ra rằng mình sắp sửa chơi bóng rổ trong nhà chứ không phải ngoài sân như trước đây nên cũng phần nào an tâm mà đạp nhanh hơn.
Bất chợt sấm rền ngang tai, một vệt sáng kéo dài trên những đám mây đen xầm xì. Tôi giật mình nhanh chóng đạp, mặc kệ cho những giọt mưa bắt đầu xối xuống như thác đổ.
- Phải đến nhanh...! Phải đến nhanh...! Mưa rồi...! - Tôi lẩm bẩm như vậy mỗi khi nhấp chân vào mỗi bên pédal một. Khẽ nhíu mày sau mỗi khi từng giọt mưa rớt vào mắt kính, tôi tiếp tục cố định hình rõ trước mặt mình là đâu và tiếp tục đạp. Mưa tiếp tục xối xả khiến cho cả chiếc băng thể thao bên tay trái của tôi ướt sũng và bắt đầu nặng nặng.
Còn vài đoạn nữa thôi là đến rồi!
...
Bỗng dưng một chiếc xe chợt vọt lên tạt đầu tôi đằng trước - nước từ dưới bánh xe té lên mắt kính làm tôi không thể nhìn thấy gì. Loạng choạng do một phần bị xe tạt đầu không kịp phanh cộng với cả mặt đường trơn tuột như bôi mỡ, tôi ngã ra nền đất ướt một cách đau đớn. Không kịp phanh, thật xúi quẩy. Hoặc có khi phanh do trơn tuột mà hỏng rồi cũng nên, vì tôi nhớ là tôi có chạm tay vào phanh lúc đó.
Và tôi bỗng thấy mui và bóng đèn của một chiếc xe tải đi ngược lại.
...
...
- Long...
Tiếng gọi này nghe khá quen... Tôi cố gắng lấy lại những giác quan của mình một cách từ từ. Có lẽ tôi vừa rơi vào trạng thái mơ màng hay cái gì đó, nhưng tôi cảm thấy mình hơi yếu.
- Long...
Giọng con gái... Âm thanh bắt đầu rõ hơn, và ánh sáng yếu ớt cũng dần lọt qua mí mắt tôi khi tôi dần mở ra. Tôi đang ở đâu đây?
- Long...!
Là giọng em ấy. Em đang ngồi ngay bên cạnh tôi, lo lắng và hoảng hốt.
- Long?! Anh tỉnh rồi! - Cô gái ấy ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở.
Nhưng lạ thay...
Điều đầu tiên tôi thấy... Là đống dây rợ xung quanh người mình. Hàng tá đống kim tiêm chọc vào cơ thể khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu và đau rát. Tôi cố bật dậy và ôm em vào lòng nhưng không thể. Cả cơ thể tôi nằm im, bất động và nặng nề như mang theo bên mình cả đống bao tải đất. Cả cơ thể tôi bị băng bó lại hệt như một gã xác ướp kinh điển của bộ phim cùng tên vậy, mặc dù tôi chắc chắn đây là băng bó bằng đống bột thạch cao chứ không phải là cuộn giấy vệ sinh quanh người như mấy lão đó.
Tôi định mở miệng hỏi em rằng tôi đã nằm đây bao lâu rồi, nhưng tôi nhận ra lưỡi mình đã tê cứng lại tự lúc nào. Chết rồi, tôi bị làm sao thế này?!
Chả lẽ lần cuối...
...
Tôi nằm thở, chán chường và tiêu cực sau khi em ấy đi ra khỏi phòng.
Nghe rằng trường hợp của tôi nặng đến mức người ta phải chuyền lên tận đây để chạy chữa. Nhưng không thành công.
Một cô gái xinh đẹp buồn bã sẽ trở nên đẹp hơn khi những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi, nhưng làm sao tôi có thể đứng cạnh và lau chúng cho em được nữa?
Cuộc đời tôi rồi cuối cùng sẽ gắn bó với cái giường và đống kim tiêm này sao... Hết rồi sao? Rồi em ấy sẽ như thế nào?... Còn bao nhiêu dự án, bao nhiêu thứ tôi chưa làm xong?! Bài hát tặng em, bức tranh tặng em? Hay là những trận đấu bóng rổ, những buổi tụ tập đàn đúm vui vẻ với đám bạn, hội anh em?!
Những câu chuyện mà tôi và bạn mình còn dang dở?! Giờ chúng sẽ như thế nào?!
Không! Không thể thế được! Phải làm sao đây?!
...
Tôi thở gấp và mắt bắt đầu ngấn nước dài. Đáng nhẽ ra tôi phải chết như anh họ tôi mới phải chứ! Việc này chỉ càng làm thêm đau khổ, chỉ càng làm mọi người đau khổ. Tôi cũng tàn phế - điều này có thể thấy rõ qua tình trạng của tôi lúc này và cả đống tài liệu, ảnh chụp X-Quang mà có lẽ ai đó đã đặt trên đầu giường. Tại sao?! Tại sao tôi phải khổ thế? Tôi đã làm gì sai? Đáng nhẽ tôi không nên đạp xe khỏi nhà hôm đấy hả?
Trời đã đưa anh họ tôi đi, trời đưa bao nhiêu người thân tôi một đi không trở lại. Giờ trời vẫn chưa thoả mãn sao?!
Tôi vẫn phải đấu tranh để được sống, tôi không thể ngừng lại chúng ngay lúc này được!
...
...
Tôi im lặng quay ra phía song cửa sổ gỉ sét cũ kĩ bên cạnh và ngắm nhìn một bầu trời nắng.
Nắng chan chứa đầy sự hy vọng, nhưng có lẽ không phải dành cho tôi.
Lúc này tôi đang ước gì mình có thể nói lên cái câu quen thuộc của mình - "Tôi mới là người cho tôi hy vọng. Hiện tại sẽ giúp tôi làm được điều đó". Nhưng đời còn cay chát hơn cả cuộc đời của những Deadpool hay Batman, và thậm chí tôi còn chả làm gì để thay đổi số phận mình nổi. Tôi thì chắc chắn sẽ chỉ mãi nằm đây và nhìn từ giọt nước truyền nhỏ xuống trong bịch nước lủng lẳng bên thành giường.
Trông chúng chả khác gì cái xã hội vô tâm bên ngoài cả - chúng vẫn tiếp tục guồng quay hối hả của chúng mà thôi...
- Lần sau ông nên chú ý không đi nhanh khi trời mưa nữa. - Giọng Quân vang lên ở cuối giường.
Tôi nhỏm dậy và nhìn thấy Quân đang ngồi vẽ trên đống giấy phác quen thuộc của nó.
- Tôi nghĩ chắc không có lần sau đâu. - Tôi cười hắt ra buồn bã.
- Này Long. - Quân bất chợt mỉm cười, rời mặt khỏi đống giấy phác một lúc để nói với tôi trước khi lại cắm đầu xuống tiếp tục - Ông luôn bảo bọn tôi rằng hãy nên tin tưởng ở chính mình, tại sao bây giờ ông lại phải dày vò bản thân thế?
- Tôi bị tàn phế rồi, Quân ạ. - Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong - Sẽ không còn có thể vui đùa cùng Mạnh Tân, Minh Dương, An Ninh, Nhật Phú, Sơn Đồng, Song Minh hay "Ohtomo Jin" nữa. Cũng chả còn cơ hội được thấy nhân vật của mình trở thành người thực nữa rồi...
- Long ạ. Vui vẻ lên. - Quân chỉ nói đúng một câu cụt lủn như vậy khiến tôi bất ngờ và hơi bực mình chút. Nhưng rồi nó cười và thốt ra một điều khiến tôi giật mình - Ông đang nhỏm dậy và nói chuyện với tôi đấy.
Mất một lúc đơ người ra và chưa thể hiểu được câu cuối nó nói lắm. Có lẽ nó cũng chỉ đang an ủi mình rằng mình sẽ lành sớm thôi...
...
Khoan, tôi đang nhỏm dậy và nói á?
Tôi giật mình ngã lăn ra khỏi giường và chợt nhận ra... Những ống kim tiêm biến mất? Cả người tôi khoẻ khoắn lạ thường, cử động bình thường và nhẹ nhàng vì cũng đã không còn những đoạn bột cứng đè tôi nằm yên ở trên giường. Tôi đã chết à?
Không, cú ngã vừa rồi khá đau mông và thật. Tất cả mọi thứ đều rõ và chân thực đến từng lông tơ kẽ tóc.
Những nếp nhăn trên chiếc chăn bệnh đang trên mặt sàn do tôi vừa ngã xuống, những sợi tóc nhỏ trên chiếc gối,... Và một con muỗi đang vo ve ngang trước mắt tôi. Tôi nhanh chóng đập nó và cảm thấy đúng là tay mình rát lên cùng với vệt máu nhỏ trên lòng bàn tay - từng cảm giác chạy qua người chân thực đến mức khiến tôi ngạc nhiên tột cùng. Khoan, con muối đó ở trong phòng này, vậy nếu có máu chứng tỏ nó vừa đốt tôi à?
Tôi đang nghĩ ngay đến mấy kiểu khoa học giả tưởng mà trong mấy bộ phim Hollywood thường hay nhắc đến. Kiểu tái tạo lại cơ thể con người, gây ảo tưởng cho trí não con người để họ nghĩ rằng đây là thật,... nhưng tôi cũng vừa nhận ra rằng với trình độ tiến bộ của công nghệ hiện nay thì vẫn chưa đủ khả năng làm mấy việc kiểu như thế này. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tôi chợt nhìn sang Quân và kinh ngạc, nhưng nó chả hề ngạc nhiên gì cả - cứ như nó biết trước chuyện này sẽ xảy ra vậy.
- Ông đã chịu rời khỏi cái giường rồi, nhìn ông nằm mãi thấy tôi chán quá. - Quân đứng dậy, bỏ đống giấy phác lẫn chì xuống và mở cửa phòng - Ra ngoài sân hóng mát tí đi.
...
Tôi nhanh chóng bước cùng Quân xuống dưới góc sân đầy nắng. Quân thì vẫn đi lại rất bình thường trong bộ quần áo hè còn tôi thì đi theo sau và vẫn đang cố nắm bắt chuyện gì đang xảy ra trong bộ quần áo xộc xệch bệnh viện cấp cho - cảm giác như tôi đang là một tù nhân bị dẫn giải bởi một tên thanh niên nổi dậy, thật khó coi nhưng giờ này thì ai còn chú ý đến điều này.
Tôi đi ngang qua một chiếc gương và giật mình đứng lại. Cơ thể tôi... Da của tôi không còn đen như dân Somali nữa - nó trắng và khoẻ mạnh. Riêng mặt tôi đã có nhiều chuyển biến cứ như đã đi qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ - trắng không thô ráp, mụn hay tàn nhang hay lỗ chỗ các thứ hoặc gồ ghề,... Nó hoàn toàn tự nhiên, đẹp nhưng vẫn mang nét mặt của tôi. Chả lẽ sau tai nạn lại có trường hợp này xảy ra thật á? Tóc tôi thì vẫn rối xù nhưng lại rối tự nhiên khá hợp với mặt tôi - không như quả đầu tổ quạ trước đây...
Điều này vẫn thật khó hiểu nhưng cái quan trọng nhất vẫn là tôi đang đứng đây và như chưa từng có gì xảy ra. Điều này cho tôi nhiều câu hỏi đồng thời với những hy vọng mới. Tôi sẽ tiếp tục phấn đấu trở nên tốt hơn, và nguyền rủa đống thứ tệ hại tiêu cực tôi vừa nghĩ lúc nãy! Tôi sẽ đưa cô gái của tôi đi khắp nơi, cùng bạn bè tiếp tục đam mê của mình. Cố gắng thi đậu đại học mà tôi hằng ao ước...
Hít thật sâu vào trong lồng ngực, mặc dù ngửi toàn mùi thuốc sát trùng lẫn với mùi đủ thứ thuốc, hoá chất của bệnh viện - nó khác với mùi ở mấy quán điện tử, nhưng tôi vẫn thấy vui sướng chừng nào...
Và tôi chợt thấy cái xe đạp nát bét của mình ở giữa sân.
- Tại sao cái xe của tôi lại thành ra nát bươm như thế này?! - Tôi gào lên, và vò đầu nhìn chiếc xe tội nghiệp đó - Mà ai lại đi vứt nó ở một nơi như thế nà...!?
Tôi chợt ngưng càu nhàu. Đó không phải vì có cái gì đó khiến tôi phải im bặt... À không, có nhưng mà nó lạ hơn nhiều.
Tự dưng tôi thấy bên tay trái của tôi, cổ tay áo bệnh viện nhăn nhúm đã được thay bằng chiếc băng tay thể thao quen thuộc của tôi. Và tôi đang mặc một chiếc áo hoodie màu xám có hình đầu lâu quỷ màu đỏ ở giữa áo kèm theo cụm "Destruction"?! Cái quần thể thao co giãn màu xi măng, đôi giày D-Rose màu xanh lam...
Chúng nó... Đã ở trên người tôi tự lúc nào?!
...
Và bất ngờ hơn, đó là trang phục thường mặc của...
- Basaroh, bắt lấy quả bóng này. - Tiếng Quân to lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
Tôi quay lại và bỗng chợt tay phản ứng nhanh chưa từng có - nó bắt lấy quả bóng rổ mà Quân đã lấy ra từ không bất kì đâu và nhồi qua nhồi lại như một tuyển thủ chuyên nghiệp, điều này tôi chưa từng quá giỏi trước đây. Và điều đặc biệt hơn - Quân đang mặc bộ quần áo quý phái, trang trọng. Áo hoàng bào của một vị vua có khắc những chi tiết Ai Cập cổ đại. Cảm giác rất muốn cúi rạp mình xuống để chào nhưng mà là nó thì không đời nào nhé. Nhưng mặt Quân... Nó cũng dần có gì đó thay đổi, cho dù vẫn nhận ra Quân nhưng thực sự đang có gì đó thay đổi.
- Quân, ông đang mặc gì đấy? Mà giờ tôi mới biết rằng thiết kế của ông màu này đấy...
- Vua của Ai Cập, Pyraph. - Quân đổi giọng dõng dạc khiến tôi bất ngờ - Long, mọi điều ông thấy đều là thật. Tất cả những gì đang xảy ra đều là thật. Ông là Basaroh.
Tôi nhìn lại cơ thể mình. Tôi phát hiện ra tôi cao lớn hẳn và tự dưng có cơ bắp hoàn hảo - sáu múi cơ chuột rồi lằn giun dế trên cơ thể. Khéo léo, nhanh nhẹn, nhẹ nhàng và uyển chuyển. Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Tôi đang dần biến thành Jinrui Kibo sao?
...
Mà nó đang lảm nhảm cái quái gì thế? Nó điên thật rồi, chắc chơi với tôi nhiều quá cộng thêm cả đơn côi không mảnh tình vắt vai lâu năm nên nó điên thật rồi.
Nhưng mà... Qua những gì đang xảy ra... Tôi ngay lập tức thử tát mình một cái như cái hồi tôi tự tát mình cái rõ đau khi nhận ra mình đã ngu như thế nào khi mời một em gái xinh xắn nổi trội đi dạ hội và dẫn ẻm tới ngay trước mặt cô nàng yêu kiều hiện giờ của tôi vài tháng trước. Tất nhiên là quá khứ rồi, nhưng tôi vẫn thấy mình ngu bỏ xừ, người yêu chưa bỏ là may. À mà sau khi tát xong, tôi cũng thấy má mình khá là đau.
Chắc là thật rồi...
- Vậy là cả ông và tôi đều đang biến đổi? - Tôi đặt ra câu hỏi, tay vẫn vuốt má mình và cảm thấy mình lại ngu lần nữa vì đã lỡ tay tự tát đau quá đau.
- Không phải biến đổi, mà là dần có được sức mạnh của họ. Quá trình này đã xảy ra lâu rồi, mà cả hội còn lại cũng thế. - Quân trả lời - Anh Nghi đã phát hiện ra điều này qua một vài phân tích khá là... "phức tạp".
- "Cả hội"? Ý ông là "N.G.R."?! - Tôi ngạc nhiên - Mà... tại sao anh Nghi biết được?
"N.G.R." là một nhóm tập hợp các Siêu Anh Hùng mà chúng tôi - gồm tôi, Quân, Tân, Dương, Ninh, Phú, Đồng, Song và "Ohtomo Jin" mà tôi vừa nhắc đến bên trên nghĩ ra để ám chỉ thế hệ Siêu Nhân tiếp theo nối bước sau những tác phẩm đầu tay non nớt của bọn tôi. Chúng đều có nội dung hoàn thiện hơn - có chủ đề về đấu tranh sinh tồn giữa các phe phái, các Siêu Nhân, và chúng đều là một phần của vũ trụ rộng lớn này...
Vậy nếu tôi là Jinrui Kibo - Basaroh, Hoàng Nguyễn Minh Quân là Radiel - Pyraph... Thì có nghĩa Nguyễn Mạnh Tân sẽ là Fukushima Hana - Fashare, một nhà thiết kế thời trang kiêm sát thủ thế giới ngầm mang sức mạnh của cả tử thân và thức thần - một kẻ tiến hoá và là một sinh vật sống bí ẩn nhất cả truyện. Nguyễn Trần Minh Dương là Mirahashi Ogata - Seigioh, một nhân viên văn phòng vô tình mang sức mạnh của lửa và được chọn trở thành một trong những vị vua huyền thoại trong một trận chiến oanh liệt trong lịch sử mà đã vô tình bị nhân loại lãng quên. Bùi An Ninh là Elpha Shirou - Elpha, một đặc vụ nguyên là một dị nhân và là con trai của hai cựu chiến binh huyền thoại, và nhân vật này mang sức mạnh đóng băng thời gian. Nguyễn Nhật Phú là Yasuhiro Kyohei - Dazek, một pháp sư từng được cho là giỏi nhất một thời giờ đang bị truy sát vì nhiều lí do, mang sức mạnh của âm thanh ma thuật. Nguyễn Đình Sơn Đồng sẽ là Uchida Kenzaki - Crystal, một cậu bé học sinh ương ngạnh đã mất cha mẹ từ sớm vô tình mang sức mạnh của các nguyên tố và của một chiến binh do tiếp xúc với chính cái thành quả và cũng là nguyên nhân làm cha mẹ nhân vật này phải bỏ mạng. Nguyễn Huỳnh Song Minh sẽ là Nara - Carnant, một binh lính đã xuất ngũ về vườn vô tình mang sức mạnh của thần rừng giận dữ do một thứ kì lạ đã dịch chuyển nhân vật này đến một tương lai song song nào đó nơi mà một loài mới trỗi dậy và đã xâm chiếm toàn bộ thế giới. Và "Jin" sẽ là Kousaka Tatsuya - Looper, một chàng trai khá bình thường vô tình trở thành một trong những kẻ mang sức mạnh và là một phần của hệ thống máy móc vĩnh cửu mà cả chính cha cậu cũng dính vào?
Mà giờ mới chú ý kĩ, có chín đứa thì đã có bốn đứa tên ba chữ, một đứa không tính do chưa biết tên rồi. Sao lũ còn lại tên toàn bốn chữ?
Thật lằng nhằng, nhưng cũng quá phấn khích đi. Ai mà ngờ được chứ? Tôi sẽ trở thành một trong những nhân vật mà tôi đã tạo ra - nó giống như kiểu... "Những câu chuyện kể lúc nửa đêm" hay đại loại cái gì đó của Adam Sandler đó á?
Còn anh Nghi vốn là một thanh niên đang học bên Mỹ, ngành vẽ gì gì đó mà tôi cũng chả nhớ nhưng hình như là truyện tranh, chắc là vậy. Mẹ anh ấy chuyển quốc tịch nên anh đấy cũng được theo. Anh ấy bằng tuổi anh họ tôi - điều khiến tôi coi anh ấy như anh của mình, và hiểu biết cũng cực kì tốt - cả về lí thuyết lẫn va chạm xã hội, khiến chúng tôi phải thán phục. Anh ấy cũng cùng sở thích đó với chúng tôi, nhưng có lẽ anh ấy lại mới là người dạy chúng tôi để viết chứ không phải những giáo viên văn đang dạy trên trường hiện nay. Anh ấy là nguồn cảm hứng của tụi tôi - tức là người dạy và trau dồi kiến thức cho chúng tôi chứ không phải anh ấy đẹp và khiến chúng tôi phải trầm trồ mỗi khi anh ấy khoe mình đâu. Anh ấy thì có cái gì mà khoe, nghe thế bệnh hoạn bỏ xừ.
À mà chính ra tôi cũng bệnh và lầy phết, đặt cho anh ấy biệt danh "Người đàn ông mang tới hạnh phúc cho em". Thực ra lí do để tôi làm cái trò khỉ gió đó là từ khi chúng tôi quen nhau thì chả biết tại sao tôi đã tán được bao nhiêu mạng nhà con gái. Đương nhiên nó cũng là quá khứ rồi, tôi đã dừng lại mấy trò nhảm nhít tán gái linh tinh đó cho đến khi tôi nhận ra rằng tôi thực sự có tình cảm với nàng tiên của tôi.
...
- Nghe này, cả nơi này... - Quân bình tĩnh nói - Trên khắp nơi... Sẽ xuất hiện lũ Stamon và Zcoumbre. Không chỉ thế còn sẽ xuất hiện cả Unravel, Deadevill, Mysture, Omnic, Deswolf, Planmal và Daroper nữa. Quả thật là đống hổ lốn.
- Cái gì... Sao cả đống đó cũng xuất hiện á? - Tôi cảm thấy lo lắng tột cùng, từng cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình khiến cả mình mảy nổi hết cả da gà lên sau khi nghe những cái tên đó được thốt lên. Chúng là những con quái vật chính trong những câu truyện của chúng tôi. Nhưng cũng thật sảng khoái, chúng đã kích thích cả não bộ của tôi khiến tôi không thể nào thấy hứng thú hơn. Lần đầu tiên có vẻ khá lo hãi, nhưng tự dưng cũng cảm thấy thú vị - Vậy là chuyện những khung hình trong những khung hình lớn hơn, những chiếc hộp trong những chiếc hộp như những con búp bê Nga của Tân và Phú có thể là thật sao?
Những khung hình trong những khung hình là thuyết mà do hội chúng tôi đề ra dựa theo các thuyết khoa học giả tưởng khác thường thấy - nó để nói lên rằng thực ra vũ trụ chúng ta đang sống chỉ là một trong những vũ trụ đang tồn tại song song với nhau. Giả sử mỗi vũ trụ đều được chứa trong một chiếc hộp khác nhau trong một cái hộp lớn hơn của một vũ trụ nào khác. Và vũ trụ ấy lại cùng những vũ trụ rộng lớn khác ấy nằm trong một chiếc hộp lớn hơn,...
Cứ như thế cho đến vô tận. Nó như kiểu giải thích châm biếm cho thuyết lượng tử vậy. Nhưng vậy cũng có nghĩa là chiếc hộp nơi chúng ta đang đứng có thể đang bị một kẻ nào đó chơi đùa.
...
Điều này khá là lạ. Vì trước đây tôi chưa từng cảm thấy như thế - cuộc sống bình thường mà tôi biết rất tẻ nhạt. Từng ngày trôi qua tôi sống trong buồn chán, và cũng là sợ hãi vì tôi có thể mất đi một cái gì đó mà tôi không biết - trừ những cái lúc tôi dành thời gian ra để mà chửi nhau với hội "Hot Teen Hà Thành" ra. Tôi luôn tìm kiếm thứ gì đó thú vị từ rất lâu rồi, đây chính là bước ngoặt của số phận tôi sao?
Nhưng rồi nếu thế... Liệu tôi có thể chịu đựng điều này không? Liệu tôi có mệt mỏi và chán nản khi làm chuyện này?...
Bất chợt tôi thấy mọi thứ như dừng lại... Không, chính xác thì mọi thứ đã bị ngưng lại. Chiếc lá đang rơi trên đầu tôi dừng lại và bất động giữa không trung, rõ ràng là như vậy vì tôi có thể nhìn thấy được cả lớp gió bị xé toạc ra bởi chiếc lá đó. Con chim sẻ cũng đang chỉ mới đậu xuống mà đã ngưng lại. Thời gian đã bị ngưng đọng đối với mọi thứ. Nó khá giống cốt truyện của Looper mà "Jin" đã viết - khi "data" sống bị hỏng, thời gian sẽ ngưng đọng lại và chỉ có những kẻ như chúng tôi mới vẫn còn hoạt động được. Tuy nhiên đây không đơn giản như thế.
Mà giá như trong lúc này tôi được làm điều mình thích, thế vui hơn chứ?
- Nó đã bắt đầu rồi. - Quân vừa dứt lời thì từ trong nhà bỗng dưng có những tiếng kêu gào đinh tai nhức óc. Đó là tiếng của con người, nhưng dần chúng bị méo đi và thành tiếng gầm rú của lũ quái vật.
- Stamon và Zcoumbre... - Bỗng dưng con ngươi tôi có thể phóng tầm nhìn của mình xa kinh khủng khiếp và có thể thấy rõ được những gì đang xảy ra trong cái bệnh viện này.
Một số bác sĩ, y tá và bệnh nhân thì bỗng dưng tự biến đổi, mọc ra các chi khác và dần biến thành lũ Zcoumbre, số còn lại thì tự dưng lấy đâu ra những chiếc Stamper rồi đánh dấu lên người rồi hoá thành những con quái thú Stamon man rợ và xô đổ cả một đống tủ bàn ghế giường thuốc,... Nếu nhìn được những cảnh đó, đến cả kẻ gan dạ nhất cũng phải rùng mình ớn lạnh. Và lúc đó thì tôi cũng đã biết rằng có lẽ cái thằng gan dạ nhất đó cũng chịu rồi, và bây giờ biệt danh những kẻ gan dạ nhất mới nhất đã thuộc về chúng tôi.
- Mọi người, bên đấy như thế nào? - Bỗng dưng Quân nói vào một chiếc mic nhỏ đeo ngay trên đầu. Tôi giật mình và cũng có thể thấy được nó ở trên đầu mình. Quái nhỉ, mọi chuyện xảy ra thật bất ngờ và chả thể biết nó đến từ bất kì đâu.
"Bên này cũng thế thôi, Quân và Long ạ. Ở đây chỉ toàn Unravel khát máu và lũ Deadevill cứ nhung nhúc bò ra..." - Giọng Tân - "Thấy thì phát ớn nhưng đâu còn cách nào khác đâu nhể. À mà tên thật của Hana này là Shain nhé."
"Cố lên mọi người, chúng ta sẽ giải quyết những chuyện này!" - Đến lượt Dương lên tiếng - "Đã đến lúc mình thể hiện sức mạnh thực sự!"
"Hãy xem đấng Joestar thể hiện đây!" - Ninh cười hề hề vào mic khiến tai nghe của tôi phát ra những tiếng động quái dị.
"Thay lời Ninh thì ở đây có Mysture và Omnic." - Phú cập nhật lại tình hình - "Đều đủ cả."
"Tại sao em lại đứng một mình với lũ Deswolf?" - Đồng lên tiếng gắt gỏng.
"Ở đây có đủ Planmal và Daroper!" - Giọng Minh và giọng ai đó, chắc là "Jin". Vì thực ra "Jin" thì chúng tôi chả bao giờ biết tên thật hay bất cứ thứ gì liên quan đến kẻ này ngoài những câu chuyện và bút danh "Ohtomo Jin" - dựa theo một nhân vật nào đó trong một anime mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quan tâm...
- Có đủ cả chín tạo vật của Chúa đều ở đây cả rồi. - Tôi cười vang, chợt nhớ đến cái concept cho sự kiện của trường mà tôi đã xây dựng xong cho năm sau - Chuẩn bị lên thôi, Quân, mọi người.
"Quên tên tôi kìa, đờ-mờ Mega." - Tân giả vờ nói dỗi với cái giọng biến thái.
"Đã có ta, Ninh Bùi Joestar." - Ninh tiếp câu. Nghe có vẻ khá vần đấy...
"Ninh Buoy thì có." - Dương bồi thêm lời.
"Ninh Buoy Buoy." - Song nhại tiếp.
"Đê-mờ các cậu." - Ninh tỏ vẻ giận dỗi.
- Đùa nhau à. Tập trung đi mọi người. - Quân tiếp tục, tuy nhiên hai tay nó đã bắt đầu rút ra từ đâu đó thanh kiếm huyền thoại cam, xanh lam mạ vàng của Pyraph. Còn tôi, trên tay vẫn là quả bóng rổ kia, nhưng nó đã tự chuyển thành màu cam sọc nâu, trên là những hoạ tiết của một con quỷ với những rãnh màu xanh lam - một thứ khá là quen thuộc đối với Basaroh. Khi tiếng gầm rú vẫn chưa dứt, mà có lẽ sẽ chả bao giờ dứt, Quân quay sang xàm xí - Tự dưng nhớ đến cái bản kế hoạch dự phòng của sự kiện trường ông mà ông khoe với bọn tôi đấy.
- À ha, mọi người sẽ chả bao giờ biết được. - Tôi nhếch mép cười - Rằng mặc dù những con quái vật của anh em mình được đặt tên cho các "Zone", nhưng thực chất... Đó là về anh em mình. Những tạo vật của Đấng Sáng Thế, chín tạo vật gồm Ác Quỷ, Thánh Thần, Vong Hồn, Thống Lĩnh, Dị Nhân, Truyền Thuyết, Phàm Tục, Thiên Nhiên và Máy Móc. Đó chính là "N.G.R."
- Vậy ông có định trở thành một con ác quỷ? Như chính Jinrui Kibo? - Quân nói bâng quơ nhưng tôi cũng có thể nhận ra. Sự lo lắng của Quân.
Phải, vì nhân vật mà tôi tạo ra - Jinrui Kibo, như đã nói trên. Nhân vật này...
- Chắc chắn là không, đương nhiên rồi, vì ông biết đấy. Jinrui Kibo trở thành ác quỷ sau cuộc chiến sinh tồn đó, vì hắn ta phải chiến đấu cho chính sự tồn tại của hắn. Nhưng tôi thì không. Tôi chiến đấu vì nụ cười của mọi người. Nụ cười của em ấy.
- Hoá ra cũng chỉ là vì gái, đờ-mờ bạn tôi. - Quân cười. Nhưng rồi nó đột nhiên im lặng... Và bắt đầu trầm giọng xuống - Nhưng chả phải chính ông cũng đã viết rằng... Mọi người, lúc nào cũng phải đấu tranh cho chính sự hiện diện của họ sao? Mọi nơi, mọi lúc, chỉ để tìm được chính mục đích sống của họ. Để trở thành kẻ chiến thắng.
Đúng lúc đó, chúng tôi cũng đã phát hiện ra những chiếc chi đang dần bò ra từ ngay trong những cửa phòng bệnh nhân, thậm chí cả phòng y tá,... Cũng lúc nhúc hàng tá con Zcoumbre và Stamon. Chúng đã bắt đầu mở rộng cuộc xâm lăng của mình. Chúng dần bò ra sân và vây chúng tôi lại. Điều này khiến tôi tự hỏi rằng, tính mạng của những con người bình thường vô tội đang bất động kia đã hề hấn gì chưa, vì ắt hẳn trên đường đi của lũ Zcoumbre thì sẽ có rất nhiều kẻ nằm xuống. Và lại giờ tôi bị che mắt hết bởi lũ sinh vật kinh dị này nên cũng không thể tự mình tìm ra câu trả lời.
Và tôi cũng thấy hơi kì lạ...
- Quân, chúng không tàn sát lẫn nhau. - Tôi nhíu mày - Đáng nhẽ những tạo vật này phải đánh giết lẫn nhau vì sự tồn tại của chúng chứ. Và chúng không giao tiếp với nhau như trong truyện. Rất lạ đấy.
- Vì chúng như đã được ai đó điều khiển. - Quân cũng bắt đầu nâng thanh kiếm của mình lên - Vậy thì chúng ta có thể đoán ra rằng... Kẻ đó là GODS hay cái gì đó như Ma Vương, tương tự thế... Không ngờ mấy ông có thể tạo ra một thế lực kinh khủng đến như vậy...
"Êu thế thì nghe khác gì đang mỉa bọn tôi..." - Phú nói lí nhí ở đầu dây bên kia - "Ông chưa tắt mic đâu Quân..."
- À nói mới nhớ, thực ra chúng ta cũng đâu có khác gì lũ này đâu... - Tôi chợt nhớ đến câu nói vừa rồi của mình và nhận ra mình nói hơi sai sai - Vì kể từ lúc bắt đầu cuộc chiến kia, thì Jinrui Kibo cũng bị biến đổi thành một Zcoumbre, còn Radiel thì vốn dùng chung 1 loại sức mạnh với Stamon... Tất cả "N.G.R.".
- Ừm cũng đúng. - Quân gật gù - Nhưng bây giờ chúng ta cần quan tâm đến những việc trước mắt đã... Có lẽ chúng ta không cần chuyển hoá để đánh bại lũ này đâu. Giải quyết nhanh gọn thôi. Có lẽ mục tiêu thực sự của chúng ta... Là cái kẻ đang giật dây rối đằng sau kia kìa.
Và chúng tôi bắt đầu nhảy bổ vào ngay giữa chúng."~
...
...
Ở bên phía khoảng sân trước hội trường 11-10, trong khuôn viên trường Đại Học Sư Phạm Hà Nội. Đó là trung tâm tổ chức nhiều sự kiện khác nhau của những học sinh sinh viên nơi này - trong đó có cả Long.
Có hai chàng trai cũng đang đứng giữa vòng vây của một lũ quái vật man rợ.
Thời gian cũng bất động y hệt vậy - những chiếc xe đang chạy trên đường bất động, một cô gái đang chạy vội vào căn nhà D bên cạnh cũng dừng lại ngay trên không. Họ đứng giữa một khoảng trời trống trải và thoáng - những tia nắng không có gì để mà bị ngăn cản nên vẫn tiếp tục rọi thẳng xuống mặt đấy mặc dù thời gian đã đọng lại như đã nói ở ngay đằng trước.
Chàng trai thứ nhất mặc một chiếc áo khoác trắng, quần thời trang màu hơi xỉn tối và đôi ủng đen và đeo một chiếc khăn cổ đen che kín miệng. Chàng trai thứ hai ăn mặc có vẻ bụi đời hơn - sơ-mi phanh xắn tay, quần bò phếch, áo phông màu cháo lòng và tóc tai vuốt lên. Cả hai đều ăn mặc rất thời trang và phong cách, nhưng cũng có thể thấy rõ được rằng một kẻ ăn mặc chỉn chu và kín đáo cẩn thận, một kẻ thì lại bụi bặm như dân đường phố - tuy nét mặt thì không như vậy.
Thực ra thì đang là cuối mùa hạ, tức là vẫn nóng nhưng cậu chàng kia lại diện đồ có vẻ... hơi ngốt... Giống hệt Long và Quân, nhưng hình như không ai thắc mắc điều này...
Lũ quái vật cũng... không hẳn là quái vật - phân nửa chúng nó nhìn giống hệt con người, nhưng chúng đang đói khát những gì đó. Đó là đặc tính chung của lũ Unravel - chúng có thể giả dạng con người, hoặc có khi chính là con người biến đổi thành. Và thứ duy nhất mà chúng thèm khát chính là thịt người. Cảm giác được ngấu nghiến thứ thịt đó thật sung sướng, phải không? Nhưng mọi người chả ai nghĩ vậy đâu.
- Tại sao lại là ở Hà Nội nhỉ? - Tân xoay cây thương Kira Kira Naginata của mình rồi cắm nó sọc xuống nền gạch cứng ngọt như không, và nhìn vào mắt lũ Unravel đang thèm khát bạo lực ở xung quanh - Và anh cũng chả hiểu tại sao anh lại ở đây, và còn phải đứng chung cùng chú nữa.
- Vì chúng biết là tao khoẻ nhất mà. Mày yếu nên tao sẽ phải gánh thôi. - Dương cười, hai tay bắt đầu khua chiếc Fire Sword và King Caliber loạn xạ rồi nhìn lũ Deadevill - Lên thử đây xem, tao biết chúng mày rõ nhất đấy.
- Ừm... Nghe lời Quân nói rồi nhé. Giải quyết nhanh gọn thôi, không cần chuyển hoá. - Tân hất chiếc khăn cổ của mình ra sau - Mà đương nhiên anh yếu mà ơ hơ. Đấng-sừ của anh mới là mạnh nhất nhé.
- Đờ-mờ Đấng nhé. - Dương vuốt lại tóc, rồi bĩu môi - Mà đương nhiên tao cũng nghe rõ anh Quân nói gì rồi, không phải lằng nhằng nữa. Chiến thôi.
Ngay lập tức, Tân bắt đầu múa Kira Kira Naginata và phi thẳng vào đống đối phương cùng lúc Dương vung hai thanh kiếm trên tay mình lên và nhảy thẳng xuống đầu chúng. Những tiếng gào mạnh mẽ vọng lên.
...
...
Mép hồ Bảy Mẫu, khuôn viên của công viên Thống Nhất - nơi đẹp nhất giữa một chốn đô thị ồn ào đầy mùi công nghiệp hoá.
Một chàng trai mặc một chiếc áo phông xanh nước biển và quần dài đứng ngay bên cạnh một chàng trai mặc áo thun màu bạc phanh ra để lộ áo phông bên trong, tóc tai tua tủa. Họ thì như đối lập nhau rõ ràng luôn - một kẻ có gương mặt tưng tửng và trông trẻ trung, một kẻ trông bất cần đời và nhìn có vẻ già dặn hơn.
Mặt hồ gợn sóng cũng dừng lại trông như mặt đá nghệ thuật long lanh tuyệt đẹp, những hàng cây đứng ven đường im lặng. Từng bông hoa đủ sắc im lìm trong những bồn cây dọc con đường dài và thoáng. Hình ảnh một chàng trai nào đó đang lướt ván ở ngay giữa khu gạch đá ngắm cảnh phẳng và thoáng nhô ra bên mép hồ cũng dừng khựng lại. Và nhường cho một lũ quái vật khác.
- Mysture khá là đông và nguy hiểm phết đấy, nếu cậu đã xem qua truyện của tớ. - Ninh với gương mặt tưng tửng cầm thanh M.O.D. Sword lên phòng thủ - May mắn cho cậu là tớ có mặt ở đây rồi, đừng lo. Chỉ sợ những vẻ đẹp của bầu không khí rồi sẽ bị vấy bẩn bởi chúng nó thôi...
- Đương nhiên là... tôi chưa đọc hi hi. - Phú đùa cợt, tay loáy hoáy với chiếc vòng tay một lúc rồi bất chợt triệu hồi ra chiếc đàn Muter Bass - Nhưng mà Omnic cũng không khác mấy đâu nếu Ninh chú ý. Mà tôi cũng không nghĩ là một mình cậu cân được nổi đâu.
- Đê-mờ cậu, giải quyết xong đống này thì tớ sẽ cho cậu biết tay. Để xem ai nhanh tay hơn ai nào!
Ninh và Phú bất chợt đều hạ vũ khí xuống rồi giơ một tay lên. Những vòng tay phép xuất hiện trên tay Phú cùng lúc những mạch gân kì lạ nổi lên trên tay Ninh và toả ra một làn khói lạnh lẽo.
- Chúng ta đối nhau nhưng lại khá giống nhau đấy, cậu có nhận ra rồi nhỉ Ninh. - Phú quay ra nhìn Ninh rồi nhoẻn miệng cười.
- Khác nhau chỉ ở trình độ thôi. - Ninh cười - Để xem sức mạnh của pháp sư cấp S có đọ lại với sức mạnh của tài năng thiên bẩm này không nhé!
...
...
Giữa sân Cung Văn hoá Thiếu Nhi Hà Nội - một "tụ điểm ăn chơi trác táng" của lũ trẻ con nít ranh. Cũng đúng vì mấy bà mẹ phụ huynh hay mấy đứa trẻ con mà cứ có dịp là lại kéo nhau hò nhau ra đây chơi mặc kệ cho sức nóng của thủ đô.
Một thanh niên đứng một mình, mặc một chiếc áo khoác xám ra bên ngoài chiếc áo sơ-mi tím, quần dài học sinh và giày thể thao trắng đững giữa một đám trẻ em và... Lũ quái vật cải trang thành con nít dần lộ diện.
- Ghê thật, nhưng thôi không đùa cợt nữa. - Đồng nhún nhảy, tay quăng quăng thanh Crystal Sword lấp lánh - Chỉ là tại sao mình lại phải đứng một mình nhỉ... Lại còn giữa Cung Thiếu nhi?!
"Chịu khó đi Đồng, chú còn trẻ mà." - Giọng Tân và Quân đầu bên kia.
- Cái gì chứ, người ta học cấp ba rồi! Mà ai đó đã sắp xếp trước điều này nên cũng mới để người ta đứng một mình giữa đám Deswolf như thế này! - Đồng hơi bực mình chút, tay đưa lên tai tiếp tục nói - Mà còn trẻ có liên quan quái gì đâu?!
Nói rồi Đồng ngay lập tức đỡ lấy cũ vờn từ một con Deswolf, hất nó ngã bổ chửng rồi nhanh chóng dịch sang bên cạnh và múa những đường kiếm khéo léo tấn công chúng. Từng vệt máu toé ra.
...
...
- Ê tôi đã từng đọc về lũ Daroper của bác rồi, nhưng tôi không ngờ lũ này trông lấp lánh đẹp thế nhá... - Một thanh niên mặc quân phục cầm một chiếc xẻng trên vai mình trỏ tay vào một con quái vật lấp lánh cho thanh niên bên cạnh nhìn - Nghe nói chúng đang bị cái gì đó điều khiển nhỉ. Bác Quân vừa nói thế xong.
- Còn lũ Planmal của bác sao thiếu thân thiện thế... - Thanh niên còn lại mặc bộ đồ học sinh trung cấp, tay cầm một thanh kiếm máy lên tiếng - Nhưng thôi, dù gì chúng cũng sẽ phải biến mất, để làm dòng thời gian này bắt đầu chạy trở lại.
Minh và "Jin" đang đứng bàn tán đủ điều ngay giữa Đại học Bách Khoa trong khi xung quanh luôn là những tiếng rên ớn lạnh của lũ Planmal và Daroper. Bản thân "Jin" nhận xét đây giống như một trận chiến của Looper hơn nhưng chỉ thay vào là có nhiều Rider khác không hề thuộc "CLAN" nào tham gia vụ này, và cũng không chỉ có duy nhất Daroper là quái vật cần tập trung chính. Thời gian vạn vật như ngừng trôi do các "data" bị hỏng vậy.
- Nào, cùng lên thôi. - Minh cắm cái xẻng mạnh xuống đất.
- Cùng lên nào, Robot-san. - "Jin" cầm thanh kiếm vung lên một đường, rồi quay sang bất chợt - Bác cầm xẻng để trồng cây à...
- Không, tôi sẽ đập lũ sâu bọ làm hỏng vẻ đẹp hoàn mỹ của những cành cây! - Nói rồi Minh lao lên.
- Chờ cái nào!
...
...
~"Một cơ thể hoàn hảo của một tuyển thủ chuyên nghiệp khiến tôi có thể né tránh được hết tất cả những cú vờn của lũ Zcoumbre ghê tởm.
Điều này khá thú vị vì nếu bình thường thì tôi đã có thể bị vờn đến chết như một con chuột khi rơi vào chân một con mèo - không tính Tom và Jerry, bởi những cái chi nhơm nhớp kia.
Tôi nhanh chóng dùng một tay móc thẳng vào cổ họng một con - con này mình mảy toàn những mũi gai nhọn chết người, khiến nó giãy giụa rồi tắc thở và quay ra ném vào những đứa khác đang định lao đến. Người chúng nó giờ đầy lỗ như mấy bức ảnh hội chứng lỗ mà tôi đào được trên mạng vậy.
Tôi không nghĩ rằng nó sẽ bạo lực như thế này. Nhưng cơ thể tôi hoàn toàn không hề có phản ứng gì ghê sợ với những hành động này. Cứ như... Tôi được lập trình để thấy vậy. Hay do con người đã luôn có xu hướng bạo lực từ khi sinh ra?
Con người không thể sống sót nếu không dùng bạo lực?
Nhưng tôi chỉ nhận ra một điều. Nếu không có bạo lực, thì sẽ không bao giờ định nghĩa được phi bạo lực. Cũng như nếu không có kẻ xấu, thì anh hùng cũng không tồn tại trong sách báo.
...
Cảm giác như đang... chơi bóng rổ thì phải. Cũng đúng, vì nhân vật của tôi vốn nhờ có những kĩ năng tốt của môn bóng này đã có thể sống sót đến cuối cùng khi liên tục vận dụng những kiến thức căn bản của nó.
Tuy tay tôi toàn mấy cái dịch máu đen pha xanh tanh lòm, nhưng tôi cũng chả mấy để ý lắm. Giờ này không ai thèm chú ý lắm đâu, mặc dù tôi thì lại có tiền sử sợ mấy thử bẩn thỉu thế này, đó mới lạ chứ!
Tôi nhanh chóng dùng một chân làm trụ và xoay mình nhẹ nhàng né một cú nhảy của một con Stamon - nhoắt cái đã đứng ngay đằng sau đối phương và dùng tay dứt cả một đoạn cột sống của nó khiến nó chết không toàn thây.
Quân bên cạnh thì đang nhanh chóng vung những đường kiếm mạnh mẽ khiến lũ Stamon bị chém liên tục - một số con thì đứt lìa. Có một lũ Zcoumbre bắt đầu phóng ra những chiếc gai chứa đầy nọc độc không hề khoan nhượng và chớp mắt đã bay gần sát Quân. Nó lập tức giơ thanh kiếm lên vung tiếp khiến tất cả những mũi gai ấy chệch hướng mà bay thẳng vào mắt lũ Stamon đằng sau, rồi nhảy lên hạ một đường kiếm xuống đỉnh đầu chúng.
...
Về Đầu Trang Go down
https://linktr.ee/Basephoth
MegaBeatle
Rookie
Rookie
MegaBeatle


Nam Gemini Dragon
Tổng số bài gửi : 821
Reputation : 114
Birthday : 18/06/2000
Join date : 28/05/2015
Age : 23
Đến từ : Hà Nội

VNST - Into the Virtual World - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: VNST - Into the Virtual World   VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitimeWed 25 Apr - 0:19

...
Đúng lúc ấy quả bóng Basa Basu cũng trở lại tay tôi sau khi tôi đã dùng để ném vỡ nát sọ vài con đang định tấn công mình.
Cả một mặt sân đã vương đầy những dịch đỏ, dịch xanh dịch đen rồi ngổn ngang thành gò xác lũ Zcoumbre, Stamon. Không khéo bây giờ đây thành một cái gò mới bên cạnh gò Đống Đa cũng nên nhỉ.
Tôi tiếp tục nhảy lên né cú tấn công chớp nhoáng của một con Zcoumbre khác. Chiếc chi của nó đâm thủng cả mặt sân gạch khiến đất đá văng lên tứ tung, nhưng tôi đã kịp quăng mạnh quả bóng xuống đầu nó khiến nó chết bẹp bên dưới. Quân cũng nhanh chóng bay lên trên không trung chém một vài con trên đầu tôi khi tôi không để ý. Tuy nhiên lũ mà Quân chém một nhát thì vẫn chưa đủ để chúng nó ngủm hẳn, nên Quân nó đã biết và lựa đường kiếm vung chúng về phía tôi cho tôi giải quyết. Tôi nhanh chóng đưa hai tay ra và sọc hẳn qua bụng chúng - nắm lấy từng khúc ruột và rồi, xé ngược chúng ra sau.
Chúng tôi hạ xuống đất và tiếp tục úp lưng vào nhau. Quân bất chợt quay lại chém, đúng lúc đó tôi đã kịp hiểu ý và nhanh chóng luồn qua bên dưới đường kiếm và móc thẳng vào hốc mắt một con Zcoumbre trước mặt Quân. Thanh kiếm to con của Quân chém thẳng vào cổ họng một con Stamon khiến nó loạng choạng và ngã xuống - máu toé ra vung vãi. Nhưng mặc dù như thế, nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc.
Ở trên nóc nhà có 2 con Stamon và Zcoumbre to khủng đang định "khủng bố" cả cái bệnh viện này. Để ngăn cản chúng kịp thời, tôi nhanh chóng nắm lấy lưng áo Quân rồi cùng nhảy lên - cũng do vì tôi có sức bật cao hơn hẳn một kẻ phàm trần chỉ biết chơi bóng rổ. Chúng tôi lên tới độ cao nhất định thì tôi tiếp tục quăng Quân lên vào thẳng trước mặt con Zcoumbre. Mặc dù quăng nó phải tốn nhiều sức và cũng mất chút đà vì đang ở trên không nhưng cơ thể tôi vẫn tiếp tục lao đến chỗ con Stamon còn lại. Và đúng lúc đó, chúng tôi cùng cảm thấy như một.
Quân nhanh chóng quét một đường kiếm từ dưới bụng lên trên cổ họng con Zcoumbre trong khi tôi dùng tay móc lên hàm con Stamon khốn kiếp ấy. Sau đó tôi và Quân theo đà xoay một vòng trên không trung trước khi hai con quái vật khổng lồ định hình lại mọi thứ thì, Quân đã tận dụng quán tính mà dùng kiếm sọc thẳng thân con Zcoumbre, còn tôi thì dùng quả bóng của mình ném thủng cả người con Stamon.
Sức công phá của các vũ khí này đúng là khủng khiếp khi ở trong truyện, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ mạnh cỡ này...
- Có vẻ chơi với nhau lâu quá nên cái gì cũng thành giống nhau rồi. - Tôi và Quân đứng trên nóc nhà và đá xác hai con sinh vật này xuống sân gạch. Tôi cười cợt rồi nói tiếp - Đã thế tên tập một, tình tiết hay một số chi tiết cũng dần giống nhau.
- Chứ không phải ông đạo tôi à? - Quân nguýt một phát - Cái bộ giáp Black Hole Mark của Promo Mask quá giống Shining Dragon Ark của Atmard.
- Cái đấy thì nói làm gì. Chính xác là lúc đó tôi cũng nói là tôi sẽ dựa theo thiết kế của ông mà. - Tôi cười - Với cả lúc đấy cũng mới chơi với nhau thôi nên không tính. Mà nếu giờ xong rồi thì làm gì? Dọn đống này trước khi thời gian quay trở lại à?
...
Phải, trước Basaroh và Pyraph, thì bộ đầu tiên mà chúng tôi viết là Promo Mask và Atmard. Nghe Promo Mask thật lố bịch phải không? Đó là biệt hiệu của một anh chàng hay mặc đồ phượt thủ trắng tên Nguyễn Quang Minh Quách - lại cả cái tên thật cũng hơi lố, cực kì thông minh do bộ não trời phú, giỏi tất cả mọi thứ, là một chiến binh thực thụ mang sức mạnh của công nghệ, "một chút" văn hoá truyền thống của bốn phương và cả của quỷ dữ nhưng lại được cái hơi "trẻ trâu" và kiêu ngạo - y hệt Basaroh. Nhưng nhân vật đầu tiên của tôi lại có khả năng suy nghĩ và định hình mọi vấn đề theo một cách bình tĩnh nhất, vì anh ta quá thông minh để mà quên làm thế mà.
Atmard là biệt danh của Hayate Hikaru, một chàng trai vô tình nhận được sức mạnh cổ đại của muông thú và các nguyên tố chấp nhận chiến đấu vì chính nghĩa... Nhưng có lẽ tôi hơi giải thích giải dòng rồi.
...
Chúng tôi đang mải tranh luận mà quên mất một điều rằng, mọi thứ vẫn chưa bình thường trở lại.
Những cái xác bỗng dưng đang tan chảy và hoà với nhau làm một. Từng thứ dịch cũng đang dần bị cái đống nhão nhoét đấy hút lại. Từng làn khói bụi bặm bốc lên. Lúc này chúng tôi mới dứt ra khỏi cuộc tranh luận của mình mà giật mình theo dõi chúng.
Và chúng tôi thấy hơi khó chịu.
- Cái qué gì kia?"~
...
...
- Ê Dương, có lẽ chú tỏ ra hơi cuồng sát rồi... - Tân ngớ người ra và lẩm bẩm.
Cũng đúng, vì chú ý thì từ nãy đến giờ không những thể hiện được khả năng đánh lộn khá tuyệt vời và dứt khoát của mình thì Dương còn chứng tỏ được khả năng... giết sạch chúng với những cách ghê rợn mà không ghê tay - mặc dù chàng trai này đã viết rằng Seigioh là một chàng trai vì chính nghĩa và chỉ chiến đấu vì chính nghĩa... Phải, là một kẻ bị hội chứng "chính nghĩa" hoàn hảo đấy.
Thằng Dương vẫn tiếp tục mà không màng gì đến Tân - nó vung chiếc Fire Sword vào ngực của một con Deadevill khiến nó cắm sâu vào tim con quái vật và bắt đầu cháy khét lẹt lên.
Chưa hết, nó dùng chiếc King Caliber còn lại đánh thẳng vào chuôi Fire Sword khiến thanh kiếm xuyên thủng ra cả đằng sau lưng con quái vật và rơi ra sau. Dương lúc này với thanh kiếm King Calibur - vốn cũng đã đâm vào đúng vết đâm trước sau đà đánh, nhanh chóng đạp vào chân con Deadevill đang chết dần và đưa thanh kiếm King Calibur xé toạc nửa trên của con quái vật này. Và rồi nó hạ xuống ngay đằng sau để nhặt thanh Fire Sword một cách đầy thản nhiên.
Trước khi một con quái vật khác định tấn công thì thanh kiếm King Calibur đã kịp rời khỏi người con quái vật này và dứt khoát chém thẳng sâu vào mặt nó, chưa kịp phản ứng thêm thì Dương đã xoay mình rút thanh kiếm đang cắm sâu vào gương mặt tởm lợm - mà có lẽ chỉ đồng loại của con này mới thấy đẹp, rồi chém thêm ba phát nữa khiến bốn khúc của con Deadevill này văng ra đánh ngã lũ Unravel.
Tân tiếp tục giơ chiếc Naginata lên, đỡ những cánh tay biến đổi của lũ Unravel và đánh bật chúng ra. Ngay sau đó cây thương chết người lại xoay tròn và cứa hẳn và da thịt khiến chúng không còn có thể nhận dạng được nữa.
Tân nhanh chóng sọc xuyên cổ con Unravel đứng ngay đằng sau mình sau khi vừa mới múa xong vài đường và ngay lập tức rút vũ khí của mình ra. Đầu con Unravel rụng xuống đất với vẻ mặt hoảng loạn, kinh hãi. Chưa hết, Tân bỗng dưng bắn ra từ dưới đất hàng đống sợi xích sắt xuyên thủng cả dàn Deadevill lẫn Unravel đúng lúc Dương cũng vừa tung một đường kiếm lửa ngùn ngụt khiến chúng bị thiêu ra tro. Cảm giác thật giống hệt cuộc tấn công của Ghost Rider vậy.
- Mày ăn gian! - Dương hơi quạu - Chỉ dùng vũ khí thường dùng mà không được chuyển hoá cơ mà?!
- Thì anh cũng đâu có chuyển hoá? - Tân trả lời rất bình tĩnh trước thái độ đó - Với cả rõ là chú tự thân tác chiến chứ có thèm phối hợp với anh đâu... Nên dùng thứ sức mạnh của thức thần để cho nhanh thôi. "Không có gì mới cả".
Tân bỗng dưng nhanh chóng nghiêng đầu né thanh kiếm của Dương đang được đưa đến. Chà, có vẻ Dương khó nóng rồi đó.
Nhưng thực ra không phải Dương manh động, mà là nó vừa đâm chết con Deadevill cuối cùng ở sau lưng Tân.
- Đấy coi như là có hiểu đôi chút thôi. - Tân bồi thêm một câu - Chính xác thì cái lúc lên kế hoạch chung chú cũng chỉ toàn tự viết theo ý chú chứ chả theo ý ai cả. Cái khoảng thời gian viết Climax và Zero hoàn toàn không hề vui gì cả, anh toàn phải sửa cho chú.
- Thực ra có ai thèm hiểu tao quái đâu! - Dương bực mình nói, tay rút lại thanh kiếm - Tao chọn viết như vậy vì tao nghĩ tao có thể phát triển nó theo hướng mới, cái hướng mà tao nghĩ là nó thú vị! Tao không thể chỉ vì một vài cái ý tưởng khuôn mẫu bé tị mà ngăn cả đống ý tưởng của tao được đâu! Với cả cái việc tao viết theo ý mày một số đoạn, đó không phải là chiều ý mày, làm vừa lòng mày rồi à?!
...
Climax là biệt danh của Shidayama Conan - 1 thanh tra cảnh sát thích mặc áo khoác bạc hiền lành, tốt tính và cũng luôn chiến đấu vì chính nghĩa, mất cha mẹ từ nhỏ nên luôn sống cùng chị. Một hôm cậu chàng vô tình được linh hồn của kẻ tiền nhiệm - Climax tiền nhiệm, chọn để trở thành kẻ mang sức mạnh của các loài thú trong truyền thuyết. Climax là truyện được viết trước Seigioh.
Zero thì là một cậu học sinh trung cấp tên Hanasaki Asuka, thích đeo tai nghe, ăn mặc bụi đời và tóc tai bờm xờm. Tuy còn bé nhưng cũng đã phải trải qua việc mất cha mẹ, phải chứng kiến bao người bạn ngã xuống khiến cậu ngày càng trưởng thành hơn. Một hôm có một con quỷ đã xuất hiện và trao cho cậu sức mạnh của Satan để thay đổi vận mệnh của mình. Zero là truyện được ra trước Fashare, nhưng theo bật mí thì cả hai truyện này đều lấy cùng một khung cảnh, chỉ khác nhau ở thời gian.
...
Hai người mải cãi nhau, to tiếng lèm bèm này nọ kia mà không nhận ra rằng - những cái xác nằm rải rác ở nền sân gạch đó đang tan chảy ra và tụ lại làm một vũng nhầy to hơn và...
Đống khói bốc lên nghi ngút. Thằng Tân và thằng Dương bây giờ mới quay ra và nhìn thứ kia một cách khó hiểu, ngừng hẳn lại cuộc cãi nhau vô bổ này lại.
- Chà, giờ lại còn kiểu này nữa à...
...
...
Ninh nhanh chóng đánh vỡ những con Mysture đã bị mình đóng băng trước đó thành trăm mảnh với cây M.O.D. Sword. Cậu vung lên rồi lại hạ xuống, đâm sang trái, hẩy sang phải.
Từng mảnh băng vỡ vụn ra rơi lẻng kẻng xuống mặt đất không khác gì một đống pha lê vỡ.
Nhưng sau đó cậu suýt nữa bị đả thương bởi một con Mysture, tuy nhiên cậu đã kịp cúi xuống né rồi nhanh chóng luồn ra sau lưng con quái vật và đá đít nó ngã nhoài ra đất. Cầm chắc thanh kiếm trên tay, Ninh gồng cả người lên - những thớ gân nổi lên và bắt đầu khiến cho thanh kiếm toả ra một cái lạnh chết người. Cậu nhanh chóng cắm thẳng vào người con quái đang chưa kịp đứng dậy khiến nó giãy giụa rồi nhanh chóng bị tê liệt do thanh kiếm băng đó.
Ninh quyết định ấn sâu thêm một chút rồi rút thanh kiếm ra dứt khoát khiến cho con quái bị nứt toác ra thành 2 nửa.
Phú dùng cả trăm phép thần thông của... Tôn Ngộ Không để dần nhừ từ lũ Omnic ra bã. Từng con bị hất tung lên trời sau đó bay xuống đúng những vòng phép nguy hiểm kiểu như lửa, gai chông,... Những sợi xích bắn lên xuyên thủng cả hàng quái trên không như một sợi dây chuyền... Một dải thịt xiên nướng...
Chưa hết, Phú nhanh chóng dùng Muter Bass và gảy một tràng chói tai khiến lũ Omnic bị hất ngược ra xa và vỡ đầu khi chưa kịp hiểu ra vấn đề. Cậu cứ như thế mà làm rung chuyển cả một nền trời đất - may mắn thay là những sinh vật vô tội xung quanh cậu không bị hề hấn gì. Còn Ninh hơi ù tai tị.
Cậu nhanh chóng đóng băng đôi tai để tránh bị ảnh hưởng, nhưng khi vừa quay ra thì cậu chú ý có đôi nào đó đang bất động đứng lè lưỡi hôn nhau trông đến dị...
Ninh đứng lưng đối lưng với Phú - y hệt Long và Quân trước đó. Đúng lúc đó bất chợt có một đống Omnic và Mysture lao đến nữa.
- Phối hợp nào cậu. - Ninh cười - Đã đến lúc thể hiện được sự thiên tài trong tớ rồi.
Ngay lập tức có hai con mồi ngu ngốc rú lên và đã xông vào định dùng những chiếc vuốt của chúng chực xé toạc hai người. Ninh và Phú nhanh như cắt đã dùng vũ khí của mình để đỡ rồi nhanh chóng hất ra khiến cho chúng lảo đảo, ngay lúc đó một cảnh hành động tuyệt vời đã diễn ra.
Phú nhanh chóng dùng Muter Bass chém thẳng vào người con quái vật trước mặt mình rồi hạ thấp người xuống và vung chiếc đàn của mình quay ra sau. Ninh cũng thế mà nhanh chém chéo lên người con quái trước mặt mình và nhanh chóng trườn lên người Phú.
Con quái vừa bị Ninh chém ngay lập tức bị Phú bồi cho một nhát chí mạng đứt cả người, còn bên con còn lại cũng đã bị Ninh chém rụng đầu.
Cứ như thế...
- Lũ này không chịu lùi bước! - Ninh thắc mắc, tay thì vẫn cứ vung lia lịa - Có ai đấy đã điều khiển bọn này thật!
- Ê Ninh, bây giờ là lúc cậu bắt đầu có thể làm ngưng chuyển thời gian được rồi đấy! - Phú hạ chiếc Muter Bass xuống và bắt đầu niệm phép. Những vòng ma pháp bắt đầu hiện ra và bao lấy cậu.
- Kiểu "thời gian trong thời gian" đó hả? - Ninh cũng hạ thanh kiếm xuống - Cậu chắc chứ?
- Tôi chắc. Tôi cũng sẽ không bị ảnh hưởng đâu.
Ninh lại gồng mình lên lần nữa.
Bỗng dưng một làn sóng kì lạ từ người Ninh toả ra và bắn vào không trung.
Lũ Omnic và Mysture đang lao đến bỗng nhiên dừng khựng lại - chúng bị bất động luôn, kể cả Phú. Nhưng chỉ chưa được một vài giây sau, Phú cũng bắt đầu chuyển động được - nhờ mấy vòng phép.
- Ma thuật của Dazek hay thật đấy. - Ninh gật gù thích thú - Có vẻ giống Variak.
- Sức mạnh của Elpha cũng khá mạnh, lại còn được thừa hưởng từ ông bố Time hay Ares còn gì. - Phú nhanh chóng cầm chiếc Muter Bass lên.
Ninh và Phú nhanh chóng lướt qua hàng ngũ bọn sinh vật hung tợn này như những cơn gió thoảng qua khẽ khàng. Cả hai người cùng đứng lại, và quay lưng về phía bọn chúng. Đúng lúc đó, sức mạnh ngưng đọng thời gian của Ninh cũng đã hết. Bọn chúng bắt đầu tan tác, bị hất văng tứ tung và chết cả đám không toàn thây. Lũ Mysture bùng cháy lên, tuy nhiên vẫn còn chút xác.
...
Nói thêm, Variak là Norido Yamato - 1 chàng trai có thể nói là giống với Dazek do cũng sử dụng ma pháp và tính cách hơi bất cần đời, tuy nhiên có nhiều phần khá khác nhau như kiểu Variak giống như là một thứ gì đó rộng hơn cả Dazek. Variak khoẻ hơn, thông minh hơn, mạnh hơn, và vẫn tiếp tục tiến bộ qua từng ngày. Và đúng, Variak là "tiền bối" của Dazek.
Còn Time là Shirou Utarou - một chàng trai làm bồi bàn quán cà phê tự dưng được một ông lão giao cho sức mạnh của thời gian để đánh bại lũ quái vật vấy bẩn dòng thời gian. Tính cách của Time và Elpha, hay như thấy trên là cái họ, giống nhau cũng không thể trách được, vì vốn trong truyện, Time chính là bố ruột của Elpha. Còn Ares là một sức mạnh khác của Utarou, nó có sức mạnh của các vị thần, các sinh vật cổ đại - điều này khiến Elpha có khả năng chiến đấu từ bé, mặc dù cậu ta vẫn ngây thơ và tốt bụng y hệt bố mình ngày nào.
~"Vì chủ nhân của hắn là An Ninh mà, là An Ninh của xã hội đấy. Cái tên đủ để nói lên cái gì đó rồi. Trước đây hắn còn định thi vào Hàng Hải mà"~
...
Ninh và Phú đứng thở, xem ra không ai có thể cất ra bất kì một lời nào vào lúc này. Nhưng họ đang cảm thấy điều gì đấy không ổn ở đây. Nhất là vừa lúc đó họ nghe thấy những lời nói bật ra vô tình khỏi miệng của những người còn lại qua tai nghe - chắc là họ vô tình bật lên. Họ quay lại.
...
...
Đồng nhanh chóng nhảy ra một chiếc xe bán bỏng ngô và ngay lập tức đá bay lũ Deswolf đang đứng trực ngay đó. Rồi có một con Deswolf theo ngay sau cũng đã bị sọc xuyên ngay qua cổ trước khi kịp nhảy theo nó qua chiếc xe bán bỏng ngô ấy.
Nó nhanh chóng hẩy cái xác ra chỗ khác và nhanh chóng tọng vài nắm bỏng ngô vào mồm rồi nhìn anh chàng bán bỏng ngô đang bất động, nhún vai ra vẻ "tôi không biết cái quái gì nhé anh làm bỏng không cẩn thận thì chúng bay đi đâu anh tự chịu".
Sau đó Đồng tiếp tục nhảy ra và dùng chân quét một vòng dưới nền sân bê-tông khiến cả lũ Deswolf ngã thẳng cẳng, rồi nhanh chóng chém lia lịa vào người bọn chúng khiến những chất dịch đen bắn ra tứ tung.
Không chỉ dừng lại ở đó, Đồng nhanh chân trèo lên những chiếc vòng ghế quay của lũ trẻ con đến đỉnh cao nhất để dụ lũ Deswolf leo lên theo.
- Khỉ thật! Không chuyển hoá thì giết lũ này mất thời gian thật! Nhưng không thể thua mấy lão kia được! - Đồng lầm bầm - Cũng chỉ tại có một mình mình ở đây thì cũng mệt...
Lũ Ma Sói gớm ghiếc đã leo lên sát chân thằng Đồng, nhưng chỉ trong chớp nhoáng một con đã bị đứt cả cánh tay và rơi xuống những con đang trèo lên.
Một đám rơi xuống nát bét sọ.
Đồng nhanh chóng giao chiến với lũ còn sót lại ở ngay trên nóc chiếc ghế quay cao nhất - nó né liên tục những cú vờn của kẻ thù rồi nhanh chóng lướt kiếm qua cơ thể chúng, và trong khoảnh khắc khi lũ quái chưa kịp cầm máu nó đã nhanh chóng đạp thẳng vào người chúng khiến chúng ngã xuống như cái cảnh tượng đã quá nổi tiếng trong phim "300" vậy.
- Đáng nhẽ cũng nên cho mình thêm một bản sao của mình rồi dùng sức mạnh của Tyrase mà đào hố chôn bọn này chứ...
Đồng nhanh chóng nhảy xuống bổ thẳng vào đầu một con Deswolf lông lá vẫn đang cựa quậy - kết thúc một trận đánh giết mệt mỏi.
...
Tyrase như những giải thích trên cũng là một bộ truyện xảy ra trước Crystal và là cùng một thế giới và khác dòng thời gian như Zero và Fashare luôn. Tyrase là biệt danh của một chàng trai đang theo học ngành khai quật hiện làm thêm cho một quán cà phê. Danh tính của chàng trai này chưa được rõ ràng lắm nhưng mà có thể gọi anh ta là Yamano Raito. Nhân vật này một hôm đã vô tình đào lên được một thứ mang sức mạnh của những con khủng long cổ đại hùng mạnh đã từng làm chủ thế giới này vào khoảng kỷ Jura - thứ này vốn được tạo bởi một chủng tộc người khủng long tên là Syvoldo. Và thế là cuộc hành trình của anh ta bắt đầu.
~"Cái chính tôi không dám chắc tại sao Tyrase và Crystal có thể liên kết với nhau nữa..."~
...
Bỗng dưng những cái xác tạo thành một dòng chảy nhỏ khiến Đồng ngã uỵch xuống một cách thốn không tả được và...
- Đùa nhau à?! Ngày xui đếch ngửi được!
...
...
Minh dùng chiếc xẻng bạc của mình nhanh chóng phang thẳng vào người bọn Planmal khiến chúng bị đánh văng ra hoặc là cắm thẳng đầu xuống đất. Cậu nhanh chóng né những đòn đánh nguy hiểm của lũ Daroper bằng cách xoay cái xẻng thần thánh của mình làm khiên chắn - điều mà dám chắc là những thanh niên trượt đại học quen mùi hưong vôi chắc chắn cũng sẽ thuần thục, rồi nhanh như cắt vung một nhát qua ngay những điểm cực kì hiểm trên người chúng khiến chúng úa tàn đi.
Và không hề ngạc nhiên khi mà cậu ấy phản ứng cực kì nhanh nhẹn và khéo léo hệt như một người lính thực thụ khi chỉ trong vài giây đã tráo đầu xẻng và biến nó thành một khẩu súng trường và bắn bay nát thân lũ Planmal và Daroper còn lại khá nhanh gọn.
Từng cái gốc úa vàng của bọn Planmal đổ rạp xuống như khi con người chặt cây phá rừng gây thiên tai lũ lụt ấy, nhưng việc này có ích khắc hẳn cái đang được đưa ra so sánh.
"Jin" dùng thanh kiếm máy phát sáng của mình và nhanh chóng khiến cho lũ Daroper tan biến lại về những hạt bụi tinh thể lấp lánh như mưa rơi xuống mặt đất. Mà thực ra thì có lẽ là mưa thật vì quần áo của mấy anh chị sinh viên đang bất động gần đó đang ướt dần và...
- Tôi sẽ không nói gì về việc chị kia lộ xu chiên nhé. - "Jin" khựng lại một lúc.
- Tập trung chiến đấu nào, Looper. - Cây kiếm trong tay cậu ta bỗng dưng cất tiếng - Ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu chúng ta xong việc rồi ngắm họ...
- Được rồi, "Robot-san".
- Ta có tên và tên ta là Vladimir Vasikov... Mà thôi, cậu gọi ta là gì chả được.
Cậu ấy tiếp tục quét một vòng thanh kiếm xung quanh khiến những con Daroper ngã rạp xuống và vỡ tan thành những giọt nước, những hạt bột tinh linh tan dần trên mặt đất. Cậu tiếp tục ấn chiếc nút ở chuôi kiếm để xác định những dấu ấn điểm yếu trên lũ này và nhanh chóng lướt qua chúng cùng với lưỡi kiếm toé lửa. Ngay lập tức chúng lại tan ra.
Sau đó cậu nhanh chóng vung kiếm chém một đường thẳng đứt lìa người lũ Planmal khiến cho những chiếc cành quái thai trên người chúng rụng lả tả như lá vàng thu.
...
Không ngờ trận này còn xong nhanh hơn cả cái trận của Đồng.
- Mà tại sao bác lại chọn chủ đề này? Chủ đề "Thiên Nhiên" cho nhân vật của bác ấy... - "Jin" gác thanh kiếm lại và quay sang Song.
- Thì tôi có ý tưởng mà bác. - Minh cười cười ngây thơ nai tơ - Độc, lạ, không bị soi mói như kiểu "Annie Trần" hay "Vươn Sang" luôn. Với cả... Tôi cũng muốn tìm thứ nào đó đầu tiên, chứ ngày trước Devigod của tôi cũng bị trùng với Zero của bác Tân rồi...
...
Devigod là danh của Hiiro - một chàng trai vô tình bị dính vào cuộc chiến chống quỷ dữ sau một buổi hiến tế bí ẩn và cũng là cuộc truy tìm dấu vết người bạn gái đã bị mất tích bí ẩn của cậu. Nhân vật này sử dụng sức mạnh của chính kẻ thù là lũ quỷ dữ để chiến đấu. Tuy mạnh nhưng cậu lại khá ngốc nghếch và ngây thơ - giờ cũng đã hiểu sao Minh cũng y như vậy... Devigod ra trước Carnant.
~"Còn "Jin" thì theo lời hắn thì hắn cũng có một bộ trước đây nhưng chả ai hay cả... Với cả lí do hắn được vào N.G.R. là vì chính cái chủ đề sự kiện trường mà do chính tôi xây dựng. Nó cần chín nhà hay là "Zone" khác nhau mà tính đến Carnant, Planmal của Song mới là nhà thứ tám. Theo chủ đề thì tôi cần một nhà mang tính Máy Móc nữa nên tôi mới đành chọn Looper, Daroper để có thể hoàn thiện kế hoạch một cách nhanh nhất trước khi có thể một câu lạc bộ nào đó sẽ lại dựng lên một chương trình y hệt và chiếm mất vị trí của chúng tôi. Không ngờ mọi chuyện xảy ra như thế này đấy."~
...
Bỗng dưng có tiếng cọ sát của cây cỏ phát ra ngay sau lưng hai người họ cùng lúc những hạt mưa tinh thể dưới đất lại bốc lên - chúng không phải là bốc hơi, mà là bay lên lại thành những hạt bột tinh linh nguyên như lúc đầu, và bay ra sau họ. Từng ngọn gió kì lạ bắt đầu thổi làm tốc những lọn tóc và nếp áo cả hai người. Họ quay lưng lại...
- Đừng nói là đám Daroper đang tưới nước cho lũ Planmal sống lại chứ... - Minh buột miệng.
- Hoặc Planmal giữ nước lại để hồi sinh Daroper... - "Jin" ngơ ngác nhìn cái mà cậu đang nhìn không thể rời mắt - Gần giống cốt truyện của Looper rồi đấy...
- Looper, ta nghĩ cậu nên cầm ta lên và tiếp tục chiến đấu. Đây sẽ là ngày dài đối với chúng ta đấy. - Vasikov nói tiếp.
...
...
~"Đống mà chúng tôi đang nhìn vào là một sự pha trộn tạp nham giữa hai loài Zcoumbre và Stamon - dị dạng, quái ơ và ghê tởm. Chúng làm tôi nhớ lại cái trò chơi bẩn thỉu mà tôi chơi ngày bé - trộn tất cả những thứ gì mình thấy được vào với nhau, từ thức ăn đến đất cát,... để chơi đồ hàng.
Mùi sặc sụa bốc lên khiến chúng tôi bất giác che mũi lại.
Một con quái vật mới, khổng lồ đang gầm rú, nhanh chóng phá thủng cổng chính của bệnh viện và chạy đi.
Điều đó làm cả khu này phải rung chuyển khiến chúng tôi đang đứng trên nóc nhà cũng suýt ngã nhào xuống. Mong là không ai đang bị bất động ở cổng chính.
Điều này không chỉ xảy ra ở chỗ chúng tôi, ở phía những đầu dây còn lại cũng đã xác nhận về vụ việc giống hệt - hai loài quái tự "giao hợp" với nhau thành loài mới và đang chạy thoát.
À có lẽ trừ Đồng ra, vì lũ Deswolf cũng đâu có đứng cùng lũ nào khác đâu - chúng tự "phối giống với nhau"...
- Khốn nạn. - Tôi buột miệng nhăn nhó - Lại là một trò đùa của kẻ nào đó. Chúng ta cứ như những con kiến trong tay của một đứa trẻ vậy. Đúng là mắc kẹt trong một chiếc hộp rất khó chịu.
- Thì đúng vậy, chúng ta cũng như chỉ là những con tốt trong bàn cờ thôi. - Quân đáp - Đến cả bộ máy nhà nước cũng như thế. Chúng ta sống bên dưới một đế chế, họ làm gì sai chúng ta cũng phải gánh chịu mà thôi.
- Phải rồi. - Tôi nhanh chóng ngồi bệt xuống - Chính vì thế nên chúng ta phải tự biết thoát ra và chiến đấu để khẳng định sự tồn tại của mình.
- Vậy đi thôi. - Quân nhanh chân nhảy từ trên nóc nhà ra phía ngoài bệnh viện. Tôi nhìn xuống đã thấy Quân ngồi yên vị trên chiếc xe motor quen thuộc của Pyraph đang đỗ ở ngay bên dưới và phóng đi.
Cũng hay thật, đỗ ở chỗ đó mà cũng không bị chú ý. Chả bù ngày trước bố tôi phải gửi xe ở bên ngoài cổng vì bệnh viện chả bao giờ cho mang xe ngoài vào. Với cả nó nhảy từ độ cao này xuống yên xe mà không bị thọt à... Thôi không mất thời gian nữa.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và nhanh huýt sáo một cái. Như một hành động khá quen thuộc khiến tôi cũng hơi ngạc nhiên.
...
Và từ ngay đằng sau tôi bỗng vọt lên trước một con Zcoumbre lai máy móc đang háu chiến. Nó gầm rú lên rồi nhìn thẳng vào mắt tôi chờ đợi.
Thực ra thì con Zcoumbre này vốn là một con "thú cưng" của Basaroh - một điều khá là đặc trưng của truyện. Nên giải thích như thế nào cho dễ hiểu nhỉ...
Trong truyện, Jinrui Kibo đã phải thuần phục một con như thế này và biến nó thành phương tiện di chuyển chính của mình. Ngoài ra con Zcoumbre này còn có khả năng chiến đấu cùng chủ nhân của nó.
Tên nó là Screamtider, nó sẽ xuất hiện khi chủ nhân nó huýt sáo. Vậy bây giờ tôi là chủ nhân của nó.
Tôi nhanh chóng trèo lên người nó và gập hai chiếc tay lái trên cổ nó vào đúng chỗ. Con thú cưng này cũng bắt đầu tự thu gập mình lại... Và trở thành một chiếc motor hầm hố - y hệt chiếc xe của Ghost Rider tuy nhiên còn để lộ ra cả những chi khác của nó nữa.
Chiếc xe nhanh chóng gào thét, rít lên những tiếng động cơ xé toạc cả bầu không khí bất động này rồi nhanh chóng lao khỏi nóc nhà - nó đưa tôi xuống mặt đất một cách xóc nảy nhất có thể khiến mông tôi ê ẩm, may mà vì lai máy móc nên nó có động cơ giảm xóc tốt hơn cả mấy cái xe biểu diễn xiếc lố lăng và cộng thêm cả da lưng êm như cái đệm bông mà tôi hay nằm ở nhà nên tôi vẫn có thể tiếp tục đi vệ sinh sau này.
Tất cả những việc làm này đều là lần đầu tiên, nhưng đối với tôi thì chúng như là đã được thực hiện đều đặn để trở thành thói quen từ rất lâu rồi - chắc là một vì tôi đang nhận được sức mạnh từ Jinrui Kibo theo Quân nói, hai là vì tôi là người nghĩ ra tất cả những thứ này.
...
Tôi rú ga, đạp số phóng theo ngay sau chiếc xe của Quân và căng hết mắt ra để lần theo những vết tích kinh khủng mà con quái ơ kia để lại trên đường tháo chạy.
Có lẽ thật là may mắn và tình cờ khi tôi đã tạo ra những con Zcoumbre nhơ nhớp tanh lòm nên cũng không khá khó để không thể nhìn thấy đống vết tích như đờm dãi mà nó để lại dọc đường.
Thực ra tôi có thể bị tai nạn phế cả người nhưng tôi không bị mù lúc đó, mà nếu có mù thì tôi cũng chả bao giờ dám lái xe điêu luyện như thế này ra ngoài đường cả.
Con quái vật Zcoumbre lai Stamon...
Tạm gọi là Stoumon cho vui, liên tục hất tung những chiếc xe đỗ ở ven đường lên hòng cản đường bọn tôi nhưng Quân đã nhanh chóng nghiêng xe ngả về một bên để né ngay cục sắt đang vù vù lướt qua đầu - từng sợi tóc phấp phới lướt qua từng rãnh trên bánh xe rồi nhanh chóng vụt ra sau.
Tôi nhanh chóng nhảy khỏi Screamtider và bật cao hơn cả chiếc xe đang lao đến còn con thú cưng của tôi nhanh chóng... xẻ cái xe ra làm hai nửa bằng cái sừng và cái đuôi chết người của nó...
Tôi mong rằng không có đứa trẻ nào đang ngồi chơi trong xe cái lúc chuẩn bị ngưng đọng thời gian...
Mà cái ngưng đọng thời gian nghe giống kiểu "don'yori" trong Kamen Rider Drive nhể, nhưng mà không hẳn... Hay là như lũ à mà thôi.
Bỗng dưng tôi nhìn thấy một chiếc xe tải trông quen quen trên đường và cả một chiếc xe đã vọt lên tạt đầu tôi đúng cái hôm mưa ấy. Lạ nhỉ, trùng hợp à? Thế là để cho bõ tức, tôi đạp thẳng vào cửa từng chiếc xe một khiến những tấm kính xe bắt đầu nứt ra - chắc chắn chúng sẽ vỡ tan ra ngay sau ấy vì ngay lúc này sự ngưng đọng cũng đang tác động đến cửa kính nên chỉ thấy nứt thôi. Nhưng thế đủ rồi.
Chúng tôi tiếp tục rồ ga lên và tiếp cận con sinh vật lai dị dạng. Bất chợt, nó nhanh chóng đổi hướng và lao xuống đường hầm dành cho xe cộ đi dưới lòng đất. Quân ứng biến cực kì nhạy bén - nó nhanh chóng lao thẳng xuống đấy cùng con quái vật còn tôi thì ngay lập tức cua xe lại. Tôi lao lên lan can rồi phóng theo ở bên trên."~
Quân lạng lách giữa những chiếc xe nằm bất động trên đường, còn con quái vẫn tiếp tục trườn chạy qua chúng một cách quẫn trí - nhưng cũng vẫn đủ nhanh để có thể giữ khoảng cách với chiếc xe của Quân.
Im lặng không nói gì, Quân nhanh chóng lao hẳn lên nóc một chiếc xe và phóng qua phóng lại trên từng nóc xe một cho nhanh hơn - dù điều này khá là hư hại cho mấy chiếc xe khi nóc của chúng cứ móp lại, chả biết khi thời gian trở lại bình thường thì nó sẽ méo đến độ nào... Đúng là lũ siêu anh hùng lúc nào cũng phá hoại mà.
~"Tôi vặn ga hết cỡ khiến Screamtider gầm rú và lao đi. Những vệt gió bất động lên vào đống tóc xù của tôi và phần phật bay ra sau khiến tôi cảm giác như mọi thứ vẫn như bình thường... Như khi tôi đang đạp xe đến sân bóng ngày hôm đó.
- Tân, con Unreavill như thế nào? - Tôi bật mic lên và liên lạc với Tân.
"Unreavill?!" - Cả Tân và Dương đều thắc mắc. Mất một lúc ngớ người ra trên xe tôi mới nhận ra mình nói cái quái gì.
- À quên, thói quen. Unravel lai Deadevill ý.
"Nó đang bỏ chạy dọc theo đường... Nguyễn Thái Học. Tôi và Dương đang dùng xe đuổi theo, tuy nhiên con này nghĩ rằng có thể cản đường bọn tôi bằng cách làm đổ mấy cái cây bên đường." - Tân báo cáo lại tình hình bên đấy.
"Theo dòng sự kiện thì con Omnyst cũng đang bỏ chạy ngược lên phía phố đi bộ cạnh Hồ Gươm." - Ninh tiếp lời.
"Lạy má đừng có kết hợp tên kiểu đó..." - Dương và Phú lẩm bẩm.
"Con Deswolf khổng lồ vẫn đang vừa vờn em vừa di chuyển khá linh tinh, nó cứ vòng vèo đủ kiểu!" - Đồng kêu lên.
"Planmal lai Daroper đang bay dọc Xã Đàn!" - Minh nhắc lại lần nữa tình hình bên đó - "Đang bay dọc Xã Đàn!"
Khoan đã, chúng đang chạy cùng đường với bọn tôi...
Còn lũ quái vật kia thì đang ngược phía chúng tôi nhưng cũng đang chạy về hướng này trừ Deswolf... Vậy chỉ có thể là...
- Danropal đang bay dọc Xã Đàn... Quân ông nghe rõ chứ? - Tôi tiếp tục vặn ga phóng nhanh về phía trước và nói vào mic sau khi dành vài giây suy nghĩ - Hình như bọn chúng đang hướng về phía nào đó, vì những địa điểm này đều nằm khá xa và ngược nhau.
"Vậy theo dân Hà Nội thành thạo như ông, chúng đang đi về phía nào?" - Quân ở đầu dây bên kia đáp lại.
- Chưa chắc được. Nhưng mà nếu con Deswolf kia đang chạy vòng vèo thì có lẽ... Nó đang câu giờ cho cái gì đó đến gần chỗ nó? Vậy là có thể địa điểm mà chúng hướng tới nằm khoảng quanh Hồ Gươm. - Tôi nêu rõ ý nghĩ của mình để cho tất cả mọi người cùng nghe - À mà tôi có phải lúc đếch nào cũng đi phượt như Nguyễn Quang Minh Quách đâu mà làm như tôi biết rõ Hà Nội lắm ấy hây hây.
- Vậy đợi tí, tôi trồi ngay lên đây. - Quân trả lời lại tôi - Dẫn đường đi, Long.
Tôi nhanh chóng bốc đầu bay khỏi lan can. Kia rồi, con Stoumon!
Screamtider hạ xuống trượt trúng ngay phần thân sau của con quái vật khiến nó hét lên thất thanh, vài mảnh giáp trên thân thì rơi xuống dọc đường và vỡ vụn ra. Quân vượt lên từ sau.
- Này, con quái vật lai này rõ ràng đi nhanh hơn vừa nãy. - Tôi quay ra hỏi bạn mình.
- Vì chính xác là ông đã đoán được vị trí chúng nó tập trung rồi đó. Giờ thì đuổi theo đi."~
...
...
Trong lúc đang chơi trò đuổi bắt với con Deswolf khổng lồ chạy xung quanh các khu phố cạnh Hồ, Đồng bất chợt chú ý đến bầu trời đang biến động đầy bí ẩn ở trên cao - những đám mây bắt đầu đen dần và chuyển động thành những xoáy tròn. Sấm nổi lên mặc dù mọi thứ vẫn chưa hề trở lại bình thường...
- Đó là... GODS...
Thình lình một đám Deswolf khác nhảy ra bám vào xe Đồng khiến nó lảo đảo mất lái và văng khỏi xe ngã ra.
May mắn thay, nó không bị làm sao, đứng dậy ưỡn người rồi thầm chửi đổng. Chiếc xe bị văng đang nằm ngay trước mặt nó.
Thấy vậy, Đồng nhanh chóng dựng xe lại trước con mắt háu đói của lũ Ma Sói không biết từ đâu lao tới này.
"Có chuyện gì vậy Đồng?!" - Giọng Long la lên.
- Không có gì đâu anh trai, em kiểm soát được tình hình mà. - Đồng trả lời. Sau đoạn nó nhanh chóng trượt qua yên xe máy rồi đưa hai tay lên thủ thế - Tao sẽ dạy chúng mày một bài học, "các con" ạ.
Đoạn này tác giả ngại viết cảnh hành động chi tiết quá mà chả biết như thế nào... Thế nên chắc chỉ cần biết là Nguyễn Đình Sơn Đồng đã hạ nốc ao chúng nó bằng những cú đấm mãnh liệt của một dân quyền Anh không chính thống...
...
Tua nhanh thời gian nào, câu chuyện này hơi dài rồi đó.
...
~"Do cũng đã thấy được cảnh tượng trước mắt, chúng tôi có thể biết được nó đang hướng về đâu, và ai là tác giả của đống sản phẩm này. Con Stoumon đã cách chúng tôi khác xa - nó còn nhanh hơn cả phương tiện di chuyển của Siêu Nhân, khủng thật.
Và chúng tôi nó họp mặt với đôi Minh và "Jin". Hai người họ đang cưỡi trên một chiếc xe mang hoạ tiết cây cối dây leo đủ kiểu và cái còn lại thì đúng kiểu cơ khí hoá mà tôi nghĩ. Trông sắc mặt của họ rất căng thẳng, tôi cũng có thể hiểu được điều này vì trong lòng, tôi cũng thấy như vậy.
Tua tiếp.
Chúng tôi đã gặp lại cả thêm hội Tân và Dương - rõ ràng là hai đứa này đã bị dẫn đi lòng vòng xa đến đoạn này rồi chứ đoạn lộ trình của tụi tôi đâu có trùng nhau. Tân với chiếc khăn phấp phới sau cổ vẫn im lặng không nói gì nhiều vì còn tập trung lái chiếc xe ngầu lòi như thần chết, còn thằng bé còn lại đang thả tóc theo làn gió trên chiếc motor bốc lửa của nó.
- Sau bao lâu chỉ nói chuyện với nhau qua mạng, bây giờ mới được tận mặt thấy nhau. - Dương cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả - Chào hai "tiền bối".
- Chào chú.
- Này Long, bác có thêm manh mối gì không?! - Minh cuống cuồng hỏi sau thoáng câm như hến dài...
- Chưa thể biết thêm được câu chuyện này nhằm với mục đích gì... Nhưng nếu đúng như tôi nghĩ... Câu chuyện này sẽ cực kì khó chịu đây."~
...
...
Đồng vẫn phải giao chiến với lũ này.
- Quái lạ! Lũ này vẫn tiếp tục xuất hiện! Con khổng lồ quái quỷ kia đâu rồi?!
Ngay lúc đó, bóng một chiếc xe có vẻ trông khá hiện đại, và một chiếc xe có đủ bùa chú và các thứ liên quan đến phù thuỷ - chả biết tả như thế nào, xuất hiện. Ninh và Phú dừng kịch xe lại ở trước cửa Nhà Hát Lớn và nhảy ra đỡ đòn cùng Đồng.
- Vậy ra đây chính là điểm tập trung của chúng! Con Omnyst cũng đã lui để cho lũ này xuất hiện rồi! - Ninh nhanh chóng nhận ra lẫn trong lũ Deswolf đã xuất hiện lác đác vài con Mysture và Omnic - Long, Quân, các cậu tới nhanh lên!
- Tới rồi đây!
Cả sáu người còn lại cùng nhảy đến và đánh tan vòng vây trước mặt Phú. Quân nhanh tay càn quét một đường làm sạch banh không còn một bóng sinh vật nào.
- Thế nào, ổn cả chứ?
~"Nhưng mọi chuyện vẫn chưa hề dừng lại. Cuộc xâm lăng cực kì dữ dội.
Chúng tôi đã bị bao vây bởi cả chín tạo vật... Không còn lối thoát. Tình thế hiện giờ như ngàn tấn treo trên một sợi tóc mảnh vậy.
- Chết tiệt! Chúng nó quá đông rồi!
Đã có ai đó trong chúng tôi thốt lên như vậy."~
...
Về Đầu Trang Go down
https://linktr.ee/Basephoth
Sponsored content





VNST - Into the Virtual World - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: VNST - Into the Virtual World   VNST - Into the Virtual World - Page 4 I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
VNST - Into the Virtual World
Về Đầu Trang 
Trang 4 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4
 Similar topics
-
» VNST THE MEGA MOVIE: IN DEVIL WORLD
» ~VNST Heroes Taisen: World of the Beat Game~
» (Series chính thức) Kamen Rider Wizard the movie: Kamen rider Emperor and VNST world
» Chiến Đội "Hội Viết Lách VNST" - Những tay bút quyền năng nhất của vũ trụ VNST
» VNST Universe - Thần Thoại Sáng Thế của VNST Fan-fiction's G.O.D. Cube

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Event :: Góc sáng tạo-
Chuyển đến