- Chào mừng tới Vietnam Sentai Forum.

- Nếu là người mới, xin mời bạn đọc qua "Hướng dẫn và quy định" trước khi tham gia vào forum: http://vietnamsentai.forumotion.com/f32-forum
- Chào mừng tới Vietnam Sentai Forum.

- Nếu là người mới, xin mời bạn đọc qua "Hướng dẫn và quy định" trước khi tham gia vào forum: http://vietnamsentai.forumotion.com/f32-forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» Chiến Đội Thuần Việt-Chiến Đội Thần Thú
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeMon 7 Oct - 14:50 by Dinoger

» [Tìm đồng đội]
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeFri 23 Aug - 19:05 by MegaBeatle

» Hazy moon - Hatsune Miku
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeSun 3 Mar - 0:48 by TheNightBreaker4

» Kamen Rider Time: REBOOT
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeThu 8 Feb - 19:51 by MegaBeatle

» [Event] Chia sẽ chuyện thường ngày của mọi người
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeMon 22 Jan - 2:07 by MegaBeatle

» Kamen Rider Basaroh - Gods of the Fallen World
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeFri 12 Jan - 23:10 by Cập Thời Vũ

» Kamen Rider Meso
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeThu 21 Dec - 23:46 by Dinoger

» Chiến Đội "Hội Viết Lách VNST" - Những tay bút quyền năng nhất của vũ trụ VNST
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeSun 17 Dec - 20:24 by Dinoger

» Kamen Rider Seiga (Kuuga OC)
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeSat 9 Dec - 20:15 by Dinoger

» Kamen Rider Dinos
kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeMon 18 Sep - 0:19 by Dinoger

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 

 


Rechercher Advanced Search
Most active topic starters
Commander Roy
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
samurai sentai shinkenger
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
White Ranger
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
kabuto
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
Kiva DS02
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
No More Sorrow
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
MrCaU
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
obito123
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
...
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
ryuga
kamen - Kamen Rider Odds I_vote_lcapkamen - Kamen Rider Odds I_voting_barkamen - Kamen Rider Odds I_vote_rcap 
Most active topics
Kamen Rider Time Season 1 . (Full 48 Episode). <- Click Here To Read
[ Event ] Phiên chợ đấu giá Phiên bản 2 : Toku Cards - Lá Bài Hên Xui - Diễn ra vào T7 và CN
Kyoryuger News
Kamen Rider Ryzac Season 1
[Event] Phiên chợ đấu giá - Lá Bài Hên Xui (xem luật ở page 1) - Diễn ra vào T7 và CN
Top tokusatsu nam/nu xinh va dep nhat
Đuổi hình bắt chữ (Super sentai-Kamen rider)
Đuổi hình bắt chữ (Super sentai-Kamen rider)
Tổng hơp TOKU chế
Kamen Rider Gaim News
Most Viewed Topics
Chỉ số sức mạnh của các Kamen Rider Heisei Generations
Top tokusatsu nam/nu xinh va dep nhat
những câu nói bất hủ về Super sentai vs Kamen Rider
Kyoryuger News
Kamen Rider Gaim News
Thông tin mới về Kamen Rider Wizard
Toku News
Tổng hơp TOKU chế
Kamen Rider Gaim News
[Phim] Gia đình là số 1 phần 2 | Đoạn kết ích kỷ và tàn nhẫn với mọi người
November 2024
SunMonTueWedThuFriSat
     12
3456789
10111213141516
17181920212223
24252627282930
CalendarCalendar

 

 Kamen Rider Odds

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
emiyakenji
New Recruit
New Recruit



Nam Gemini Snake
Tổng số bài gửi : 5
Reputation : 1
Birthday : 01/06/2001
Join date : 08/04/2017
Age : 23

kamen - Kamen Rider Odds Empty
Bài gửiTiêu đề: Kamen Rider Odds   kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeSun 9 Apr - 15:45

Diễn ra cùng thời đại với GARO - Hoàng Kim Kị Sỹ.
Katahara Yuuji là một cậu bé 15 tuổi, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Một buổi tối nọ, cậu vô tình bị một Horror tấn công trên đường đi học về. Đang lúc bị cướp đi sự sống, một giọng nói kì lạ phát ra, nói với cậu sẽ giúp cậu thoát ra khỏi tình cảnh đó, nhưng cũng kèm theo điều kiện. Trong cơn tuyệt vọng, Yuuji không hề ngần ngại mà đồng ý. Tức thì, cậu nhận được sức mạnh của Odd-eyes cùng với chiếc thắt lưng kì lạ, với trọng trách mà sau này cậu phải gánh vác trên vai, đó là trở thành một Rider.
Về Đầu Trang Go down
emiyakenji
New Recruit
New Recruit



Nam Gemini Snake
Tổng số bài gửi : 5
Reputation : 1
Birthday : 01/06/2001
Join date : 08/04/2017
Age : 23

kamen - Kamen Rider Odds Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kamen Rider Odds   kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeSun 9 Apr - 15:46

Chap 1: Cậu bé với đôi mắt lưỡng sắc
- Chạy đi Yuuji! Chạy khỏi đây ngay!!!
Tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông trung niên vang lên trong đầu. Tôi chẳng thể làm được gì hơn ngoại trừ việc đứng như trời trồng. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại bị dồn vào tình huống như thế này cơ chứ?
- Không... làm ơn đừng... - Tôi cố gắng mở miệng ra nói, nhưng câu từ không thể thoát ra khỏi miệng hết cỡ được
- Ahhh... - Tiếng la hét lại vang lên - Yuuji... ta... yêu con...
Không được! Dừng lại đi! Ai đó... mau dừng chuyện này lại đi!!!
- Đừng mà... ba ơi!!! - Tiếng hét của đứa bé 5 tuổi cất lên
Tiếp sau đó, chỉ còn lại bóng tối...

* * *
- Yuuji... Yuuji... KATAHARA YUUJI!!!
Tôi giật nảy mình, cơ thể tự động ngồi dậy bất thình lình, thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa. Tiếng kêu vừa rồi đã kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng khó chịu đó. Không phải là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như vậy. Chỉ là lần này, nó lại tái hiện lại khung cảnh mà tôi không hề muốn nhìn thấy nhất.
- Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à? Bài giảng của tôi có lẽ không đủ để làm em cảm thấy hứng thú nhỉ? - Tiếng của thầy giáo Araragi. Ông vừa là thầy chủ nhiệm của lớp tôi, vừa là giáo viên dạy Văn
Tôi chợt nhận ra là mình đã ngủ quên ở trong lớp học. Tất cả ánh mắt của mọi người trong lớp đều đang dán vào tôi. Thật sự không tốt chút nào, vì như vậy đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị là bởi hai người cùng một lúc, mà lỗ tai của người thường thì cũng có giới hạn thôi.
- Em xin lỗi ạ... Chỉ là hôm qua em phải thức khuya... - Mệt mỏi, tôi dụi hai con mắt của mình
- Tôi nghĩ có lẽ mấy cái game gủng vớ vẩn kia đã làm cho em phải thức khuya nhỉ? Tính kiếm cớ trốn tội à? - Thầy đập mạnh xuống bàn
- Em đang tính nói là số bài tập thầy giao cho hôm qua quá nhiều, tới nỗi muốn làm xong trước 12h là không được!
Cả lớp đều trố mắt nhìn, cứ như đang tính nói: "Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả?". Thật sự mà nói, tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa. 
- Cha chả, hôm nay em ăn gan hùm hay sao mà dám "bật" lại giáo viên hả?
- Hôm nay em chỉ ăn có tô mì trước khi tới trường thôi. Mà gan hùm cũng đâu có giúp cho người khác "bật" lại giáo viên được đâu! Ai nghĩ ra cái câu nói đó vậy?
Đứa nào đứa nấy xung quanh đều run hết cả người. Hay thật, giờ tôi trở thành thằng điên mất rồi. Có lẽ việc bị mất giấc ngủ đã làm cho tôi hơi cọc cằn rồi. Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, phóng lao thì đành phải theo lao thôi! Nghĩ thế, tôi chống tay lên bàn, tựa trán lên lòng bàn tay, hai mắt cứ hiu hiu ngủ mà nói tiếp:
- Bắt em làm 10 bài tập, một bài văn dài 5 trang giấy, đó là chưa kể còn quá nhiều bài luận cho ngày hôm nay nữa. Đáng lẽ em đã xong hết những cái còn lại rồi, nhưng vì thầy là chủ nhiệm nên em mới tập trung làm cho xong phần của thầy trước. Một lát nữa, thầy sẽ phải ngồi nghe chửi bởi các thầy cô bộ môn khác là lớp thầy có người không làm bài tập về nhà đó!
- Em... - Khỏi cần phải nói cũng biết thầy đang bực mình tới thế nào - Đã không biết lỗi rồi mà còn dám chống đối nữa hả?
- Vậy cho em hỏi: thầy nghĩ trong lớp này có ai đã làm xong hết rồi hả?
- Cái-Cái gì? 
- Thầy nghĩ có ai đã làm xong hết những thứ thầy giao rồi hả?
- Đương nhiên là có rồi! Tất cả đều đã xong hết, vì thầy đã kiểm tra trước khi vào lớp rồi!
- Vậy thầy không kiểm tra những môn còn lại à?
- Cái-cái đó... nó không...
- Không quan trọng! Vì nó không phải là một phần trong tiết của thầy! Nhưng nếu thầy kiểm tra cẩn thận, sẽ biết là rõ ràng không phải ai cũng đã làm xong. Bây giờ, nếu thầy không muốn mình bị phê bình thì xin thầy cho tụi em làm nốt mọi thứ trong tiết này, bằng không một lát nữa thầy sẽ là người phải chịu phạt! Tới lúc đó, làm ơn đừng có mà đổ hết tội lỗi lên tụi em!
Tới lúc này thì tôi đã đi hơi quá giới hạn của mình rồi thì phải. Thế nhưng, tôi không quan tâm một chút nào cả. Cơn buồn ngủ cứ bám dai như đỉa, nên giờ tôi mệt mỏi lắm rồi! Nhưng phải xong chuyện ở đây, tôi mới có thể ra khỏi lớp được. Giờ thì, dù cho có bị phạt hay không, cuối cùng thì tôi vẫn sẽ đi tới nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh cái. 
- Tất... tất cả các em đã làm xong hết chưa? - Giọng thầy nghe có vẻ lạt đi thì phải
Không cần nhìn cũng biết là chính thầy đang hoang mang. Nếu như bắt học sinh làm nhiều bài tập tới nỗi không kịp thời gian cho những môn khác, thì chính thầy là người có lỗi. Nhưng chính cái câu cuối đó của cậu đã làm cho thầy có cảm giác tội lỗi nhiều nhất: "Đừng có mà đổ hết tội lỗi lên tụi em!"
Đáp lại câu hỏi của thầy chỉ có sự im lặng trong lớp học. Sau khi đưa mắt nhìn một lượt xung quanh căn lớp, thầy chủ nhiệm Araragi cũng hiểu ra được tình hình.
- Những ai chưa làm xong việc của mình... thì làm cho xong đi! Tiết này chuyển sang tiết tự học! - Thầy nói nhỏ dần đi, sau đó thầy chỉ ngồi yên xuống ghế
Mặc dù còn hơi miễn cưỡng, nhưng cả lớp cũng phải làm theo. Đứa nào đứa nấy hì hục lấy tập vở môn khác ra và giải quyết mọi thứ cho xong, có mấy đứa còn tụ lai làm bài nhóm. Chỉ mất một lúc để cho cái lớp trở nên nháo nhào cả lên.
Riêng phần tôi, không cần tới sự cho phép của thầy, tôi nhanh chóng bước ra khỏi lớp. 
- Đúng là nhảm nhí thiệt! - Tôi lẩm bẩm trong miệng
Phải, chỉ là một việc nhỏ như con kiến thôi mà tôi lại làm quá lên như vậy. Nhưng, thứ nhất là tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn nói nhiều. Nhưng rồi, thứ hai, tôi lại muốn mọi việc thật minh bạch. Lỗi là do thầy, nên thầy phải nhận, đừng để tới lúc đó thì lại đổ lên học sinh. Tình trạng này không phải là thiếu ở trong các trường học, nhưng do không có ai dám nói, nên học sinh toàn phải chịu phạt thôi.
Trái ngược với họ, tôi lại khoái nói ra hết tất cả những suy nghĩ trong đầu mà không tính tới chuyện gì xảy ra. À không, đúng ra là tôi biết, nhưng vẫn cứ làm điều mình muốn. Nên có thể nói là tôi may mắn khi mà gặp được một người chịu hiểu vấn đề. Bằng không, tôi sẽ phải ra ngoài hành lang đứng cho tới hết tiết.
Mà thôi, kệ nó đi! Giờ tôi chỉ muốn giải tỏa thân nhiệt một chút thôi, nãy giờ ở trong lớp nóng lắm rồi! Tôi cứ thế bước dọc hành lang tới chỗ nhà vệ sinh. Thật là sảng khoái khi mà rửa mặt xong, cảm giác như vừa được tắm mát vậy. Nhưng mà, trớ trêu thay, vừa mới ra khỏi cửa, tôi lại đụng phải một rắc rối khác.
- Úi chà, xem ai đây! Katahara Yuuji đây mà!
- Trời ạ... - Tôi thở dài - Gondo, mày muốn gì nữa đây?
Đứa đang nói chuyện với tôi lúc này, là một thằng to con thuộc cùng khối năm nhất với tôi, tên là Gondo. Để xem tôi nhớ được gì về nó nhỉ: to con, thích gây sự với người khác, kẻ chuyên cúp học, hay bắt nạt kẻ yếu, gia đình chẳng khá giả gì, v.v... Và đặc biệt là, nó rất thích chặn đánh người khác trước cửa nhà vệ sinh. Không ngờ là lần này nó lại nhắm vào tôi!
- Tao nghe nói là mày vừa mới làm chuyện gì đó trong lớp thì phải! Trước nay tao đã từng trốn tiết, đánh nhau với lũ đàn anh, v.v... Nhưng mà chống đối giáo viên ư? Mày đúng là đáng ngạc nhiên đó!
- Thứ nhất, anh vẫn đang trốn tiết. Thứ hai, mấy cái chiến tích đó thì có gì đáng khen. Và thứ ba, anh đang ngáng đường tôi ra khỏi nhà vệ sinh. Nên cảm phiền anh tránh ra!
Thế nhưng, nó lại không tránh ra mà còn tiến tới, buộc tôi phải lùi lại.
- Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai vậy?
- Ờờ... khỉ xổng chuồng à?
Godon nhăn mặt, vung tay đấm về phía tôi. Nhưng nó chỉ đụng trúng bức tường, vì tôi đã kịp né sang phải rồi. Chợt, nó tránh ra và cười như điên.
- Ha ha ha! Mày hay lắm! Tao bắt đầu thích rồi đó! Này, mày nghĩ sao, mày làm thuộc hạ của tao không?
Rồi đó, lại mấy cái cảnh quen thuộc hay thấy trên phim của bọn bắt nạt khi nhìn thấy những thứ thú vị là muốn chiếm lấy cho bằng được.
- Xin kiếu! Tôi không muốn rắc rối, tôi chỉ muốn yên bình thôi!
Chẳng biết tôi từ chối có thẳng thừng quá không nữa, mà khi tôi vừa dứt lời thì sắc mặt thằng Godon hay đổi hẳn đi. Nó bắt đầu gằng giọng:
- Vậy là mày muốn sống một cuộc sống như vậy à? Trường lớp, cái nơi mà mày bị bắt phải ngồi vào bàn, giải những phương trình rắc rối, xét học lực của mày dựa trên những câu hỏi mà người lớn đưa cho mà không trùng vói những gì mày biết để rồi bị nói là một thằng ngu à? Đó là chưa kể chương trình giáo dục còn liên tục thay đổi, trong khi học sinh thì vẫn phải răm rắp nghe theo. Tao sẽ không làm như vậy! Tao không phải là một con robot vô tri vô giác chỉ biết có nghe lời thôi. Tao sẽ sống theo cách mà tao muốn!
Thật sự mà nói, phải nghe tên này "tự sướng" ở đây, thì thà tôi cứ đi cho rồi. Nhưng mà thằng to con này đang đứng chắn cửa ra rồi, không thoát được.
- Còn mày thì sao? Mày là người hay là robot hả?
- Không quan tâm!
- Cái gì? - Tôi trả lời đột ngột quá nên nó hơi bất ngờ thì phải
- Nếu như mày muốn làm người hay làm máy cũng được, đó không phải là chuyện của tao. Tao sẽ chọn cuộc sống nào tao thấy là yên bình nhất! Kể cả khi mày cho là tao ngu đi nữa, tao cũng không quan tâm! Giờ thì nếu như mày đã hiểu rồi, thì cảm phiền cho tao qua cái!
Tôi đang tính lọt qua kẽ hở để đi, nhưng Godon lại nhào ra đứng trước mặt tôi. Lại gì nữa đây trời?
- Không dễ như vậy đâu! - Godon bẻ ngón tay rốp rốp - Mày nghĩ là từ chối lời mời của tao thì sẽ được qua dễ dàng vậy sao?
Ôi trời, tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi! Một đám người khác từ ngoài của bước vào trong. Là tụi đàn em của thằng Godon. Một trong mấy đứa vào cuối cùng kéo cửa lại và bấm chốt khóa lại.
- 2,3... 10 đứa à? 
- Đếm cũng mất công thôi, ở trong này thì 5 thằng là cũng đủ xử mày rồi. Đằng nào cửa cũng đã khóa, mày muốn thoát ra khỏi đây cũng không được đâu. 
Mấy thằng kia, thằng nào thằng nấy cũng lăm le nhìn cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay và luôn vậy. Nhưng mà... cái chuyện nhảm nhí này đi quá xa rồi đó!!!
- Xử đẹp nó ngay và luôn đi! - Godon ra lệnh, tức thì bọn kia nhào tới
- Haiz... what a pain in the neck!

* * *
- Mừng thiếu chủ đã về! - Ông quản gia Gonza nói
- Cô ấy đâu rồi ông Gonza?
- Dạ thưa, cô Mitsuki Kaoru đã ra ngoài rồi ạ. Cô ấy nói là muốn mua một số thứ nên đã đi từ hồi nãy rồi.
- Thôi kệ vậy!
Người thanh niên cao ráo, vóc dáng cân đối với khuôn mặt thư sinh bước vào trong nhà. Anh ta cởi chiếc áo khoác trắng dài tới gót chân ra và ngồi xuống ghế dựa trong lúc nhấm nháp tách trà của mình.
- Hôm nay trông thiếu chủ có vẻ hơi tức giận thì phải. - Ông quản gia hỏi
- Chúng ta lại gặp phải một con Horror mới rồi!
- Một Horror mới ư?
- Con lần này, có cái gì đó rất khác lạ. Tôi có thể cảm nhận được nó, nhưng lúc nào nó cũng không trốn tránh.
- Tôi vẫn chưa hiểu.
- Horror chỉ tấn công con người vào buổi tối, nhưng con này... nó liên tục di chuyển trong ánh sáng như không có gì xảy ra cả.
- Chuyện này... có lẽ tôi phải kiểm tra lại những quyển sách rồi, biết đâu có thể tìm ra được manh mối gì đó.
- Nhờ ông vậy, tôi cũng sẽ giúp nữa!
- Thành thật cảm ơn thiếu chủ, nhưng hãy cứ ngồi nghỉ đi! Tôi sẽ xong ngay thôi!
Ông quản gia nhanh chóng chạy lên cầu thang và đi vào trong phòng đọc sách. Trong lúc đó, cậu thanh niên này vẫn ngồi yên ở trên ghế dựa.
- Thật sự không thể dò tìm được con Horror này khi mà nó có thể lẫn trốn trong ánh sáng như vậy. - Chiếc nhẫn hình đầu lâu trên tay cậu ta bắt đầu phát ra tiếng nói
- Sớm muộn gì nó cũng sẽ quay lại thôi Zaruba. Nếu như nó có thể xuất hiện như vậy, và lại xuất hiện trước mặt một Ma Giới Kị Sỹ, chứng tỏ là nó rất tự tin về sức mạnh của mình. Cho tới khi đó, chúng ta vẫn phải tiếp tục tiêu diệt Horror!
- Đã rõ, thưa Saejima Kouga!

* * *
- Này... xong chưa vậy? - tôi đứng yên một chỗ và nhìn.
Thằng Godon gắng gượng đứng dậy, nhưng nó lại không nhấc nổi cái thân của mình lên nữa. Mấy thằng đồng bọn của nó thì đang nằm bẹp dí xung quanh đó. Có lẽ tôi đã hơi quá tay nên giờ tụi nó ngất xỉu hết rồi. Phiền phức thật!
- Mày... thằng khốn... - Godon lầm bầm
Tôi không muốn phiền phức, nhưng nó đã ép tôi phải làm vậy. Dù sao thì tụi nó cũng đã đánh tôi chảy máu đầu, trầy cả môi cả mép luôn rồi còn đâu.
- Vậy tao đi đây! Chốc nữa bà lao công tới sẽ hốt tụi mày vào bệnh viện thôi, yên tâm!
Không chút chậm trễ, tôi phóng thật nhanh ra khỏi chỗ đó. Chần chừ một lúc là tôi sẽ gặp rắc rối nữa!
Nhưng xem ra... tránh vỏ dừa lại gặp vỏ dừa nữa! Lần này, người mà tôi không muốn gặp nhất, lại đang chờ tôi ở ngay chỗ cầu thang gần nhà vệ sinh. 
- Yuuji! Cậu lại gây sự nữa rồi hả?
- Ơ... Lala... 
Trước mặt tôi lúc này là một cô gái với vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt tươi tắn, dễ thương với mái tóc vàng dài bồng bềnh. Cô ngồi trên bậc cầu thang, ngước nhìn về phía tôi.
- Cậu... ở đó bao lâu rồi?
- Từ lúc tớ nghe thấy có tiếng nói của cậu với Godon trong đó, tớ biết cậu sẽ ra ngay thôi nên đã ngồi chờ cậu.
- Chả-chả phải là cậu nên ở trong lớp lúc này sao? Tớ cũng phải đi... - Tôi cố gắng lảng đi chuyện này và chuồn lẹ...
- Đứng yên ở đó! Cậu nghĩ cậu đang đi đâu vậy? - ... nhưng Lala đã túm chặt lỗ tai tôi và lôi đi
- Thôi nào, buông tớ ra đi! Tớ còn phải về lớp đã! 
- Muốn về thì cứ về, nhưng trước đó thì vào phòng y tế cho tớ băng bó lại ngay và luôn!
Không phải là tôi muốn về lớp thật, mà chỉ là... tôi không muốn bị lôi vào Địa Ngục đâu! Ai đó cứu tôi với!!!

* * *
Shinohara Lala, nữ sinh được bầu chọn là một trong những hoa khôi của năm nhất chúng tôi. Không chỉ ngoại hình mà học lực cũng tốt, chỉ có điều... cô ấy thật sự quá vụng về!
- Để coi, cái này làm sao ta? - Lala nói trong lúc băng cái đầu của tôi lại
- Á đau! Đừng có xiết chặt như vậy chứ!
- Lạ thật! Tớ lúc nào cũng phải xử lí vết thương cho cậu mà sao không lúc nào giúp cậu đỡ đau vậy?
Tại vì cậu có tiến bộ lên chút nào đâu! Lần nào cũng như lần đó, cậu hại tớ mất thêm máu nữa đây nè!
- Giờ thì tới má cậu.
- Làm ơn dùng thuốc sát trùng trước khi băng!
- Lọ này à?
- Đó là thuốc nhỏ mắt!
- Lọ này?
- Cái đó là chai cồn! Đọc kĩ tên dùm cái!
- Thế thì là cái này rồi!
- Đó là axit mà! Mà thế méo nào nó lại ở trong này chứ?
Loay hoay một hồi, cuối cùng Lala cũng tìm ra lọ thuốc sát trùng và kết thúc việc băng bó cho tôi. Trong khi cô ấy thở phào đầy tự hào, thì tôi có cảm giác là mình lại đang mất máu rồi đây. Băng lỏng quá đây nè!
- Nè Yuuji, sao cậu cứ hay đánh nhau hoài vậy?
- Không phải do tớ, tụi nó đòi kiếm chuyện trước mà!
- Ai mà chẳng nói thế chứ?
- Cậu không tin thì thôi, tớ cũng chẳng muốn đôi co nhiều! Vậy giờ xong rồi, tớ đi trước...
- Khoan, đứng yên ở đó đã! - Lala túm lấy cổ áo tôi. - Để tớ xem lại cái!
Đôi lúc cậu rắc rối thật đó Lala.
- Này Lala, cậu... 
- Có gì sao?
- Sao cậu lúc nào cũng quan tâm tới tớ như vậy? Hai chúng ta là bạn lâu lắm rồi, cậu cũng biết là tớ không muốn phải làm liên lụy tới bất cứ ai mà.
- Liên lụy gì cơ chứ? Tớ chỉ là muốn giúp cậu mà thôi. Không thể nào rời mắt khỏi cậu một lúc nào cả, vì... - Lala đang nói thì chợt ngưng lại
- Hử? Sao vậy?
- Chỉ là... từ sau lúc đó, cậu đã thay đổi khá nhiều đó.
- Thật à? - Tôi hí hửng hỏi
- Ừ, nhưng cái tính vô tâm của cậu vẫn như cũ, thích gì nói đó thôi.
Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác như cô ấy đã biết vụ trong lớp tôi rồi.
- Nhưng mà, đó cũng là một bản tính tốt của Yuuji mà, nhỉ?
- Ể?
- Cậu không bao giờ giấu giếm cái gì cả, nếu thấy không vừa lòng sẽ nói ra hết. Nhưng lâu lâu cậu cũng nên cẩn thận, coi chừng sự thật mất lòng, tới lúc đó lại bị người khác ghét nữa đó.
- Tớ không quan tâm đâu! 
- Sao vậy?
- Vì vẫn còn cậu mà!
Lala lúc nào cũng thế, bình thường đối xử với tôi như con nít, nhưng thật chất lại dịu dàng, rất giỏi quan tâm nữa. Mai mốt ai lấy được cô ấy làm vợ thì tốt rồi, chỉ là sẽ hơi cực vì cái tính vụng về của cổ thôi.
Sau một hồi ngồi nán lại, cuối cùng tôi cũng đã được cho về lớp, nhưng bù lại là phải ngồi nghe thuyết giáo của Lala nữa. Mệt chết đi được! Thôi thì giờ cứ về lớp cái, từ nãy tới giờ cũng lỡ bùng một tiết học rồi.
- ... Này Yuuji... - Lala thì thầm, kéo vạt áo của tôi lại
- Hử? Chuyện gì nữa?
- Làm ơn... đừng làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa nha. Đừng đánh nhau hay gây sự nữa, tớ lo cho cậu lắm đó. Cậu... 10 năm qua cậu thay đổi khá nhiều... tớ bây giờ cũng chỉ còn có cậu thôi. Nên làm ơn... Ơ...
Tôi lấy tay xoa đầu Lala, cô ấy có vẻ hơi bất ngờ.
- Không cần phải lo lắng dữ vậy đâu! Nếu như bây giờ tớ có gặp chuyện gì thì ai sẽ chăm sóc cho cậu chứ? Yên tâm, tớ nhất định sẽ mãi ở bên cậu! Được chưa?
- Ơ... ừ... 
Là do tôi nhìn lộn, hay mặt Lala có vẻ hơi đỏ thì phải? 
- Cậu có sao không vậy? Nhìn mặt cậu như vậy, cậu đang bị sốt à?
- Ơ, không có gì.
- Thật không đó, đưa trán ra tớ xem coi!
- Đã bảo là: Không có gì rồi mà!!! - Lala bất chợt đấm vào mặt tôi. Thế là tôi lăn quay trên mặt sàn
- Đau! Vậy là ý gì hả? 
- Tớ không biết! Yuuji là đồ ngốc!!! - Lala vừa chạy đi vừa hét
Rốt cuộc vậy là sao? Tôi chỉ đang có ý tốt thôi mà, vậy tại sao cổ lại đánh tôi chứ? Bối rối quá!

* * *
5h chiều. Học sinh đã ra về hết.
Thế nhưng tôi vẫn phải ở lại trường để... làm lao công cho trường, cho lớp. Chỉ tại vì Godon gây sự, rồi còn Lala giữ chân lại ở phòng y tế, hậu quả là tôi đã bùng mất một tiết, và giờ thì đang chịu phạt đây!
- Chả hiểu vì cái quái gì mà hôm nay lại xui thế không biết? - Tôi rầu rĩ
Sau một hồi lau chùi láng bóng cái sàn nhà, giặt đồ lau bảng, tưới nước cho cây, lau chùi nhà vệ sinh và bồn cầu, v.v... cuối cùng tôi nằm dài ở trên mặt bàn của mình. Nếu có ai đó phụ nữa thì tốt, nhưng chỉ có mình tôi là phải chịu cảnh này. Mệt quá!!!
Tôi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Khung cảnh khi mà mặt trời dần buông xuống, hoàng hôn nhấn chìm mọi thứ trong cái sắc cam huyền ảo đó, lại gửi tôi về cái quá khứ xưa đó.
Mười năm trước, tôi và Lala là bạn thân đồng trang lứa với nhau, hay nên gọi lại là thanh mai trúc mã thì đúng hơn nhỉ? Tới giờ vẫn như vậy, nhưng hồi đó, do hai nhà ở gần nhau nên chúng tôi hay rủ nhau chơi chung. Không khi nào, là người ta không để ý đến hai đứa nhỏ này. Tại sao à? Vì chúng tôi là chuyên gia đi phá làng phá xóm! Có lúc thì hái trộm hoa quả trong vườn người khác, lúc thì lại bắn súng nước vào mặt người khác. Ngày nào cũng vậy, trò vui không bao giờ hết.
Cho tới cái ngày hôm đó, thảm kịch đổ ập lên gia đình hai chúng tôi, vào cái buổi chiều tối 10 năm trước đó.
Tôi nhớ rõ khuôn mặt ba mẹ tôi lúc đó hoảng hốt, cố gắng bảo vệ cho tôi. Một ai đó, không, một thứ gì đó ở trong nhà tôi. Tôi chả nhớ rõ mặt mũi, chỉ biết là nó thật sự rất là gớm ghiếc và có màu đen thui. Thứ đó đập phá mọi thứ trên đường đi của nó, kể cả mẹ tôi. Ba tôi cố gắng mang tôi chạy thật nhanh, nhưng cuối cùng là vẫn bị thứ đó bắt được và giết chết. Tôi kinh hãi nhìn nó, nước mắt chảy đầm đìa. Tiếp sau nó sẽ giết tôi, và tôi thì không thể chạy trốn hay làm gì được cả. Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình? Tôi tự hỏi. Thế nhưng, chuyện xảy ra tiếp theo, tôi không thể nhớ được. Tôi đã ngất xỉu ngay sau đó.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại ở trong bệnh viện. Nhận thức có hơi lu mờ, nhưng tôi vẫn biết được chuyện gì đang diễn ra. Tôi đã mất đi gia đình của mình. Nhưng tôi vẫn còn một chút may mắn, đó là vẫn còn có người ở bên lúc mình tỉnh lại.
Cô gái với mái tóc vàng óng đó áp sát khuôn mặt về phía tôi, mở to hai con mắt ra quan sát. Chợt, đôi mắt đó lại rướm nước. 
- Lala, cậu...
Không báo trước, Lala nhào tới ôm chặt lấy tôi, dúi mặt vào lòng ngực tôi mà khóc.
- Yuuji, yuuji,yuujiiii!!!! - Cô ấy cứ liên tục gọi tên tôi trong lúc bấu chặt vào lưng tôi
- Lala...
- Ba mẹ tớ *hức* họ đi rồi... Mọi người nói*hức* họ bị giết rồi!
Tôi chợt điếng người. Không chỉ có tôi, mà ngay cả Lala cũng như vậy sao? Tại sao cô ấy lại phải chịu cảnh như vậy? Tại sao chúng tôi lại gặp phải tình cảnh như vậy cơ chứ? Vào đúng lúc đó, tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng trong đời.

* * *
- Ư... thôi chết, lỡ ngủ quên mất rồi! 
Tôi hối hả nhìn xuống đồng hồ, đã 7h tối rồi. Ngoài trời cũng đã tối om, tôi lấy nhanh cái cặp và chạy thật nhanh ra khỏi lớp. Trong đầu tôi chỉ nghĩ tới một việc, đó là nếu như về trễ, Lala có thể sẽ cúp phần ăn tối của tôi.
Cả hai đều đã và đang sống ở trong cô nhi viện. Tôi phụ trách lo việc dọn dẹp trong khi Lala thì nấu ăn cho cả chỗ đó. Những món cô ấy nấu ra đều rất ngon. Nếu là bình thường thì cô ấy sẽ rất thoải mái với mọi người, nhưng mà vì lý do nào đó mà
- Nghe đây Yuuji, nếu cậu muốn ăn đồ của tớ, thì cậu sẽ phải nghe lệnh của tớ. Trước tiên, không được phép về trễ. Ngoài ra... - Cô ấy cứ thế mà soạn ra một bảng luật dài 2 tờ giấy A4 rồi đọc cho tôi nghe.
Thành thật mà nói, đồ ăn trong cô nhi viện không ngon cho lắm, bởi các sơ hay ăn chay, nêm các bữa ăn đều không đủ dinh dưỡng cho trẻ mới lớn như tôi. Chính vì thế, tôi rất biết ơn vì Lala đã chịu nấu cho tôi ăn. Nhưng mà, thôi nào, có cần phải hà khắc như vậy không chứ?

Cùng lúc đó, tại biệt thự Kouga
- Có Horror xuất hiện rồi Kouga! - Nhẫn Zabura nói
- Là nó à?
- Năng lượng phát ra buổi sáng có hơi yếu, khó nhận ra, nhưng chắc chắn là không khác gì rồi. Đúng là nó.
- Theo như lời Gonza, con Horror này tên là Shilo. Nó không sống kí sinh mà xâm nhập vào góc tối bên trong con người và trú ẩn ở đó.
- Nếu vậy thì nó không cần phải sợ ánh sáng mặt trời, khi đi kiếm ăn nó có thể lẫn trốn dễ dàng nếu gặp bất trắc.
- Một đối thủ khó nhằn đây. Đi thôi Zaruba!
- Được!
Kouga lấy chiếc áo khoác đang vắt trên giá treo đồ xuống, cầm lấy thanh kiếm và chạy nhanh ra khỏi nhà, biến vào màn đêm.
- Địa điểm ở đâu Zaruba?
- Trường cấp 3 Seinan. Nó ở khá xa.
- Mong là kịp.
Kouga tăng tốc hết mức có thể.

Quay trở lại trường Seinan
Buổi tối trong trường thật là vắng lặng. Không có lấy một bóng người nào cả. Chỉ có tiếng gió hiu quạnh thổi và tiếng lá cây xào xạc thôi. Nếu có bất cứ điều kì lạ gì xảy ra, thì chỉ có thể là... trộm thôi. Đừng nghĩ tôi không biết đến ma, chỉ là tôi không tin vào thứ đó thôi. 
Mà giờ đâu phải lúc nghĩ vớ vẩn, tôi phải về nếu không sẽ không yên với Lala mất. 
Bất chợt, một cảm giác kì lạ phát ra, một cơn ớn lạnh trải dọc sống lưng. Chẳng hiểu tại sao nhưng tôi có cảm giác chẳng lành. Phải ra khỏi đây nhanh mới được!
Tôi chạy thật nhanh về phía cổng ra vào, nó đã bị đóng. Càng chạy về phía đó, cảm giác ớn lạnh ngày một tăng lên. Lúc đó tôi đáng lẽ phải nhận ra, là tôi không nên đi về phía đó.
Khi tới được cổng, tôi hô to về phía phòng bảo bệ, nhờ chú mở cổng giùm. Nhưng đáp lại tiếng hỏi của tôi chỉ có sự im lặng đến kì lạ. Thật sự mà nói thì tôi có thể leo rào mà qua, nhưng cái sự khó hiểu của tôi là tại sao trong phòng bảo vệ có ánh sáng đèn, mà tại sao lại không có ai cả? 
Theo bản tính tò mò, mặc dù hơi nguy hiểm, nhưng tôi vẫn làm theo nó. Tôi tiến về phía phòng bảo vệ.
Tôi thật sự không ngờ mình lại hành động như vậy. Cũng chính vì hành động, mà cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn. Từ khoảnh khắc tôi ngó vào trong căn phòng đó.
Một tiếng hét to phát ra. Tôi giật mình, có phần sợ hãi, nhưng chẳng hiểu sao đôi chân lại chạy thẳng về phía nơi phát ra tiếng hét đó. Khi tới nơi, tôi ngớ người khi nhìn vào trong phòng bảo vệ: Một cái gì đó giống như chất lỏng màu đen xì, nhớp nháp bám dính khắp nơi, trên tường, trần nhà. Bác bảo vệ đang ở ngay chính giữa căn phòng, mấy cái thứ nhớp nháp đó túm lấy tay chân của ông ta, trói chặt quanh người. Ông ta la hét dữ dội, cái thứ đó chui thẳng vào miệng ông. Cái cảm giác có thứ gì gớm ghiếc chui tọt vào miệng không thương tiếc như vậy, nghĩ tới mà mắc ói. Nhìn nó tôi lại liên tưởng đến Venom trong series Spider-man.
Một lát sau, cái thứ đó vẫn tiếp tục chui tọt vào trong. Bụng của nạn nhân của nó càng ngày càng phình ra, cho tới khi...
*Bụp* Một tiếng nổ phát ra, tiếp sau đó là máu bắn ra tùm lum, một vài giọt dính lên người tôi. Bác bảo vệ đã nổ như bong bóng, chỉ còn lại thịt và máu xót lại thôi. Tay chân tôi run lên, chợt nhận ra là mình vừa mới chứng kiến một người chết trước mắt mình.
Cái thứ đen xì đó chợt tụ lại trên mặt sàn và ngoi lên. Cơn ớn lạnh phát ra. Tôi có cảm giác không lành. Và cảm giác đó đã đúng, khi mà đột nhiên thứ chất lỏng đó bắn hai loạt đạn về phía tôi. Theo phản xạ, tôi nhào người qua một bên và né. 
*Rắc* *Rầm* Tôi quay đầu lại và nhìn. Hai cái chất lỏng ban nãy vừa mới trúng phải cái cây đối diện, thế nhưng nó lại làm gãy cái thân cây và làm cho nó đỗ sập xuống luôn. Lực bắn của nó mạnh dữ vậy ư? Không, nếu vậy thì tốc độ phải rất nhanh, trong khi tôi có thể né được nó. Tôi nhìn lại và phát hiện ra ngay chỗ cái thân bị gãy, nhìn nó giống như đang chảy ra vậy. Chẳng lẽ nó là axit ư? Nếu vậy thì chỉ cần bị nó tóm thì tôi sẽ bị nướng chín mất! Không ổn chút nào, cái thứ đó đang nhào tới chỗ tôi. Chẳng còn cách nào khác ngoài chạy!!!
Cổng đã bị khóa, tôi không thể trèo qua được. Buộc lòng phải chạy vào trong trường thôi. Không có thời gian để suy nghĩ, tôi chỉ biết có chạy và chạy. Tôi chạy được vào bên trong, liên tục cua qua, quẻo lại liên tục. Có chúa mới biết tôi đã chạy bao lâu, hay là tôi đã chạy tới đâu. Thế nhưng, dù có đi tới đâu, tôi vẫn nghe thấy tiếng của cái thứ đó ở đằng sau. Khốn thật mà!
10' đã trôi qua, và tôi bắt đầu mệt rồi. Tốc độ đang dần chậm lại. Thế rồi, chân của tôi bị vấp, kế tiếp là cả người cứ đổ xuống theo. Thôi toi rồi! Tôi nằm yên ở đó, nhắm tịt mắt lại. Mong sao chuyện này kết thúc lẹ lên! 
Thời gian cảm giác trôi rất chậm. 1 giây... 2 giây... chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi từ từ mở mắt ra, ngó ra sau. Không có gì cả! Cái thứ kinh dị mới vừa đuổi theo tôi đó biến đâu mất rồi? 
Hoang mang đứng dậy, tôi cố gắng tìm xem coi nó có đang trốn ở đâu không. Không phải là tôi muốn vướng vào rắc rối, mà là nếu nó chỉ đang trốn ở đâu đó và chực chờ tấn công tôi thì rất là khó chịu. Cứ như vậy thì tôi cũng không biết có thể về nhà được không?
Và điều tôi lo sợ đã đúng, khi tôi nghe thấy có tiếng chảy nhớt ở trên đầu mình. Nó đang ở đó, treo lủng lẳng trên trần nhà. Cái thứ đó úp thẳng xuống, tôi hoảng quá nhảy phóc về trước. Cứ tưởng đã né được, nhưng nó đã kịp tóm lấy chân của tôi. Tiêu rồi!
- Ahhh!!! 
Nóng quá! Cái thứ đó quả thật rất giống axit. Đôi chân của tôi có cảm giác như đang tan chảy vậy. Tôi cố gắng nhấc chân kia lên và đứng dậy. Nhưng ngay khi vừa đứng lên được, cái thứ đó lại túm chặt lấy cái chân còn lại và hai tay tôi. Ngay lập tức, cơ thể không còn nghe lời tôi nữa. Tôi bị kéo ngược ra sau và nhấc bổng lên trên không. Cứ như nó biết nếu đứng trên mặt đất thì tôi sẽ chống cự liên tục nên mới làm vậy. Cái thứ này dính quá, tôi không gỡ ra được. Tôi cũng không thể làm gì hơn ngoại trừ việc vung vẫy tay chân, nhưng cũng chả được gì. Đau quá! Nóng quá!
Chợt, cái thứ đó phi thẳng vào trong miệng tôi. Không ổn rồi, nó đang tiến thẳng xuống cổ họng. Nếu cứ như vậy thì nó sẽ chui xuống bụng, và khi đó tôi sẽ bị phình to ra và nổ banh xác. Chẳng lẽ tôi sẽ chết như bác bảo vệ lúc nãy ư? Không được! Tôi chưa thể chết được!!! Nước mắt cứ liên tục chảy, nhưng tôi không thể kêu cứu hay mong chờ có ai đó cứu được.
- Cần ta giúp không?
Hả? Ai... vậy?

* * *
- Thế là xong! - Vị hiệp sĩ với bộ giáp vàng óng với cái đầu sư tử nói
Bộ giáp biến mất, để lộ anh chàng thư sinh với chiếc áo khoác trắng dài
- Không ổn rồi Kouga! Tôi cảm thấy có Horror! - Zaruba nói
- Cái gì? Hai con lận à? Chết tiệt!
- Đừng đi Kouga! Cậu vừa mới transform xong, chưa thể dùng lại được đâu!
- Vậy thì tôi sẽ chặn nó lại bằng kiếm của mình!

* * *
Cái chất lỏng đó chợt bắn ra tứ phía, tôi đang bị trói cũng được thả ra ngay lập tức. *Ọe* Từ nãy giờ bị móc họng làm tôi buồn nôn, liền sau đó chỉ thấy mệt thôi.
- Thằng khốn! Mày đã làm gì?
Tôi quay đầu sang. Cái thứ đó từ từ tụ lại về một phía, tạo thành hình dáng của một con quái vật đen xì, gớm ghiếc.
- Cái gì? - Tôi hỏi
- Không lí nào một con người có thể thoát được. Mày đã làm gì hả?
Tôi thật sự đang trong cơn bấn loạn. Con quái vật đó đang nói cái gì vậy? Tôi chưa làm gì nó cả, chính nó tự thả tôi ra mà.
- Mày... rốt cuộc là cái gì? - Tôi hỏi
- Một con người thấp hèn mà cũng dám hỏi ta là ai ư? Được thôi, đằng nào rồi mày cũng sẽ chết, tao sẽ thương tình cho mày biết! Ta là thứ mà đã tồn tại từ xa xưa, khi mà mọi sinh vật còn chưa được tạo dựng. Ta là bóng tối! Một Horror!
- Hor... ror? Nỗi sợ ư?
- Phải! Ta là một Gura, giống loài chuyên đi ăn sự thèm ăn của con người.
- Sự thèm ăn ư?
- Con người lúc nào cũng bị những tham muốn chiếm giữ linh hồn. Bọn ta chuyên đi săn những kẻ có tham muốn đó! Ngươi cũng như vậy nhỉ?
Đúng vậy! Ngay lúc này tôi cũng đang thèm ăn những món do Lala nấu, đó là nếu như không bị phạt.
- Chính vì thế, mày là của tao!
Con quái đó giơ tay về trước, tức thì cái chất dính màu đen đó bay về phía tôi, túm chặt lấy cánh tay.
- Ahh!
Nóng quá! Chết tiệt, phải mau chạy. Tôi đang tính quay lưng và cố gắng chạy thật nhanh để giựt đứt nó ra.
- Gahhh!!!
Cái thứ đó lại túm lấy toàn bộ tay chân tôi và lôi ra sau. Tứ chi bị trói chặt, tôi bị đưa ra ngay trước mặt con quái vật đó.
- Mày biết sao không? Khi mà tao ngậm nhắm mày hồi nãy, tao có thấy được ước muốn của mày là gì! - Con quái đó cười khinh khỉnh - Con nhỏ đó nhìn cũng ngon phết nhỉ?
Cái gì? 
- Nó là ai vậy? Người thân của mày? Bạn bè? Hay là... cái gì đó khác?
Tên khốn! Tôi biết hắn đang tính làm gì!
- Có lẽ ngay sau khi ăn mày xong, tao sẽ...
- MÀY MÀ ĐỤNG VÀO LALA THÌ TAO SẼ GIẾT MÀY, THẰNG KHỐN!!!
Đúng vậy, nếu nó dám làm gì cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho nó!
- Mày mà cũng nói được câu đó sao, khi mày chuẩn bị chết tới nơi rồi?
Thứ chất lỏng đó lại phi thẳng vào miệng tôi, cổ họng rồi xuống bụng. Không được rồi, nếu cứ tiếp tục thì tôi thật sự sẽ chết mất. Tôi không thể chết lúc này được!
- Còn chờ gì nữa mà không lập giao ước đi?
Hả? Lại cái giọng nói đó? "Ai vậy?"
- Ta cho là ngươi rất muốn thoát ra khỏi đây cơ mà! Vậy còn chờ gì nữa?
Giao ước? "Ai đang nói cái gì trong đầu tôi vậy?"
- Ta biết ngươi đang nghĩ gì, không cần phải nói ra đâu. Chỉ cần nghe ta nói. Ngươi muốn có sức mạnh chứ gì? Ngươi muốn giết chết con quái vật khốn kiếp này chứ gì?
"Phải! Tôi muốn giết nó! Nhưng không phải là vì tôi muốn như vậy."
- Ngươi muốn bảo vệ cho con bé kia, đúng không? Chỉ vì nó đang lăm le bạn gái của ngươi phải không?
"Cô ấy không phải bạn gái của tôi! Và đúng, tôi phải bảo vệ Lala!"
- Ta có thể giúp ngươi! Nhưng ngươi phải kí giao ước với ta. Và khi đó, ngươi sẽ có được sức mạnh. Nhưng đương nhiên là kèm theo điều kiện rồi!
"Điều kiện? Là gì?"
- Sau này ngươi sẽ biết. Còn giờ thì nhanh lên, bằng không cơ thể ngươi sẽ chết đó!
Đúng là vậy, trong lúc nói chuyện với giọng nói kì lạ trong đầu đó, tôi vẫn đang bị hành hạ bởi con quái kia. Nếu đã vậy thì không còn cách nào khác!
" Đồng ý!"
- Không hối hận chứ?
" Không! Giờ thì nhanh lên!"
- Được!
Liền sau đó, cơ thể tôi chợt nóng bừng lên. Không rõ có phải là do con quái kia đang đùa giỡn với nội tạng của tôi, hay đó là một phần của giao ước hay không. Tôi chỉ biết là sau đó, hai con mắt tôi có gì đó khác lạ. Rồi mấy cái chất dính đó chợt buông tôi ra, chất lỏng đang luồn lách trong người tôi cũng đột ngột chui ra, làm tôi ho sặc sụa. Nhưng rồi, có điều kì lạ xảy ra, đó là mấy thứ vừa mới bám dính lấy người tôi, lúc này chúng đang co giật liên hồi, giãy đành đạch rồi chợt khô héo lại chẳng khác nào người đang bị suy dinh dưỡng, xong rồi chúng cũng biến mất đi.
- Lại nữa ư? Rốt cuộc mày đã... - Con Gura thắng giọng lại - Mắt của mày, nó là cái quái gì vậy?
Tôi thật sự không hiểu tại sao nó lại nhìn tôi đầy hoảng hốt như vậy. Tôi quỳ gối bằng một chân, chân kia chống lên trước, hai tay thì chỉ lơ ra luôn. Bị axit chạm vào nãy giờ, da của tôi như đang muốn rách ra ngay và luôn vậy. Ngước mắt lên, tôi nhìn bộ dáng của con quái vật đó trong khi hai con mắt đờ đẫn vì mệt, hơi thở cứ dồn dập.
- Ư... đi chết đi! - Con Gura hét
Tức thì luồng nước dính đen xì đó bay về phía tôi. 
Tôi thật sự không biết mình đang làm gì nữa. Cơ thể tôi... nó tự cử động.
- Blue right, de-ability!
Tôi giơ tay phải ra trước và đụng trúng luồng nước. Ngạc nhiên thay, ngay khi vừa đụng trúng tay tôi, luồng nước đó biến mất ngay lập tức.
- Cái gì? Không thể nào
Ngay sau đó, tôi chạy thẳng về phía con quái đó. Nó lại liên tục tấn công tôi bằng cái thứ nước dính, đen xì lì đó. Nhưng vô dụng, tôi chỉ dùng tay phải của mình lướt nhẹ qua đòn tấn công thôi là chúng lại biến mất. Cho tới khi tôi chạy lại gần được nó và tung đấm bằng tay phải thì con Gura đưa tay ra chặn lại. Ngay lập tức, cánh tay trái đưa ra sau, vào tư thế chuẩn bị đấm.
- Red left, de-strengh!
Nắm đấm vung ra trước, và con quái đó vẫn đưa tay ra chặn. Chỉ khác một điều là, tôi chỉ vung nhẹ thôi mà hắn đã bị bắn văng ra xa rồi!
- Gahh!!! Mày... thằng khốn!
Ánh mắt tôi quay sang một bên và nhìn về phía tấm kiếng cửa sổ ngoài hành lang. Dù trời đã tối, ánh trăng cũng đủ sáng để tôi thấy được hình phản chiếu của mình trên gương: hai con mắt của tôi đã biến đổi màu, từ màu nâu nhạt bình thường mà giờ mắt trái của tôi thì màu đỏ, còn mắt phải thì màu xanh nước biển đậm.
Cái gì thế này? Mắt tôi đây sao? Nó đã từ đơn sắc chuyển thành lưỡng sắc rồi ư? Còn cái biểu cảm trên mặt tôi lúc này là sao? Tâm trí tôi thì bấn loạn, nhưng vẻ mặt của tôi lại bình thản, không có chút cảm xúc gì cả. Cứ như tôi đang nhìn thấy một bản sao của chính mình vậy!
- Đi chết đi! - Con Gura nhào tới
Mặc cho nó nhào vào đánh túi bụi, tôi vẫn thản nhiên né được hết tất cả đòn đánh. Hay nói đúng hơn là cơ thể tôi tự cử động. Để kết thúc màn đánh vật vã của con quái đó, tôi dùng tay trái đấm vào mặt nó. Thế là con Gura bay đi hết cái hành lang, đâm xuyên qua bức tường và rớt từ trên lầu cao xuống dưới.
- Không thể như vậy được! Làm sao mày?
- Kết thúc ở đây thôi! - Tôi nói
Có cái gì đó lóe sáng ngay dưới bụng của tôi. Và khi ánh sáng tắt, tôi thấy xuất hiện một chiếc thắt lưng . Hình dáng kì lạ, chia ra làm hai phần với một con mắt đỏ và một con mắt xanh ở chính giữa. Ngoài ra còn nhô ra ở mặt giữa hai cái que với nút nhấn ở trên đó, bên phải màu xanh, bên trái màu đỏ.
- Odd-eyes, Henshin! - Tôi nhấn lên hai cái nút đó
*Bùm* Một tiếng nổ vang, kế đó là một luồng khí nóng thoát ra ngoài và đốt cháy những thứ gần đó. Khi nhìn lại, tôi thấy mình đang ở bên trong một bộ giáp sắt cũng kì lạ không kém. Nó cũng chia ra làm nửa đỏ nửa xanh như chiếc thắt lưng vậy. Trông nó cứng vậy , nhưng tôi lại di chuyển rất nhẹ nhàng, cứ như là khoác thêm một lớp áo mới thôi chứ không phải áo giáp thật sự.
- Cái... không phải... không phải Hoàng Kim Kị Sỹ. - Con Gura sợ hãi - Mày... là thứ gì?
- Là thiên địch của chúng mày!
Tôi di chuyển về phía nó. Tốc độ nhanh tới mức chóng mắt. Tôi cứ thế lướt qua con quái và giáng cho nó mấy cú đấm liên tục. Nhưng xem ra nhiêu đó là vẫn chưa , thế là tôi gồng mấy ngón tay của mình lên. Từ đầu ngón tay ngoi ra những cái móng vuốt sắc nhọn. Thế là cũng với với tốc độ đó, tôi cào cấu con Gura đó không thương tiếc. Nó tóe máu ra như điên, kêu gào dữ dội. Tôi lúc này không khác gì một con thú hoang cả!
Sau khi đã hứng chịu sự đau đớn tột cùng đó, con Gura vừa sợ hãi vừa phát điên lên. Nó giơ hai tay lên, dồn toàn bộ cái chất lỏng đặc dính của mình là thành một khối cầu khổng lồ.
- Đi chết đi! - Con Gura hét, chọi quả cầu về phía tôi
*Bụp* Tôi giơ tay phải ra trước và đỡ lấy quả cầu, ngay tức khắc nó vỡ tung ra, chất lỏng bắn tứ phía, rơi bịch xuống đất rồi tan biến đi.
- Không thể nào! Bom axit của ta!
- Mắt phải nối với tay phải của ta, Blue right, có khả năng vô hiệu hóa toàn bộ năng lực gì ngươi nhắm về phía ta, "De-ablity"!
Tôi áp sát gần nó và tung cú móc bằng tay trái, hất ngược nó lên trên không.
- Gahhh!!! - Con quái đó la hét đau đớn
- Còn mắt trái nối với tay trái của ta, Red left, có khả năng vô hiệu hóa toàn bộ sức mạnh vật lý cũng như sức phòng thủ của ngươi, "De-strengh"!
Gura bị cho nằm dẹp lép ở trên mặt đất, đang cố gắng nhỏm dậy và chuồn đi. Nhưng sức để đứng cũng chẳng còn, huống chi là chạy. Nó cứ bò lết ở trên mặt đất.
- Giờ là đòn kết liễu!
Tôi rút hai cái que ở trước thắt lưng ra rồi ráp chúng vào nhau. Tức thì hai đầu que lòi ra, tạo thành cây thương hai đầu đỏ và xanh. Nguồn năng lượng tỏa ra mạnh mẽ từ hai đầu thương khiến cho chúng phát ra ánh sáng cùng màu. Tôi nắm chặt cây thương, nhảy ngược ra sau và phóng thật mạnh.
- Torrential Spear! (Thương trừng phạt)
- Cái mùi này... không thể nào... mày là...
*Phập* Xiên que! Mũi thương đâm xuyên qua người, cắm thẳng xuống mặt đất. Tiếp sau đó là tiếng hét thảm thiết của con quái vật. Tôi đứng đó và nhìn nó run rẩy từ từ, cho tới khi thân xác của nó tan rã dần ra.
Tôi rút ngọn thương ra khỏi mặt đất và tách nó ra làm đôi. Hai đầu thương rụt lại thành hai cái nút bấm như ban đầu. Tôi lắp chúng lại vào thắt lưng, cũng lúc đó bộ giáp biến mất. Tay chân tôi rã rời, thay nói cách khác là giờ tôi mới cảm nhận được sự mệt nhọc đó. Tôi đã có thể cử động được tay chân của mình, nhưng rồi...
Cái gì thế này? Sao tôi không thể nhấc chân lên được vậy? Không ổn rồi! Cả người ngã xuống đất, sức lực cạn kiệt dần. Tôi đang mất dần ý thức.
"Không được! Mình... phải... về nhà! Lala..."
Nhưng cơ thể không còn nghe lời tôi nữa rồi!

* * *
- Vậy là nó đã đánh thức cái Driver rồi sao?
- Phải! Chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới khi nó nhận ra số phận mà nó phải gánh vác.
- Nhưng nó phải nhanh lên thôi! Thời gian của nó... 
- Đã bắt đầu đếm ngược rồi!

* * *

Kouga chạy tới được chỗ sân trường, nhưng anh ta không nhìn thấy con Horror nào cả, chỉ có một cậu bé đang nằm ở trên mặt đất. Lại gần kiểm tra, anh ta ngạc nhiên:
- Cậu bé này... 
- Cậu ta đã bị nguyền rồi! - Zaruba nói
- Đã vậy chẳng còn cách nào khác ngoại trừ giết thôi!
Kouga rút kiếm ra, chuẩn bị đâm xuyên qua cậu.
- Khoan đã Kouga!
- Chuyện gì Zabura?
- Có lệnh! "Để thằng bé đó sống, đưa nó về nhà ngay!"
- Cái gì? 
- Tôi không rõ nữa! Nhưng có lẽ cậu nên để cho cậu ta yên đi!
Kouga chần chừ một lúc, sau đó thu kiếm lại, nhấc người của cậu lên và cõng trên vai. Biết bao câu hỏi hiện ra trong đầu: cậu nhóc này là ai? Tại sao họ lại để cho cậu ta sống? Rốt cuộc thì họ đang suy tính chuyện gì trong đầu cơ chứ?
Kouga không hề biết, rằng cậu bé đang nằm trên lưng, sau này sẽ trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất, cũng là cộng sự tốt nhất của anh ta!
Về Đầu Trang Go down
Meow :3
New Recruit
New Recruit
Meow :3


Nam Gemini Horse
Tổng số bài gửi : 64
Reputation : 4
Birthday : 20/06/2002
Join date : 13/01/2017
Age : 22

kamen - Kamen Rider Odds Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kamen Rider Odds   kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeSun 9 Apr - 15:49

Về Đầu Trang Go down
emiyakenji
New Recruit
New Recruit



Nam Gemini Snake
Tổng số bài gửi : 5
Reputation : 1
Birthday : 01/06/2001
Join date : 08/04/2017
Age : 23

kamen - Kamen Rider Odds Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kamen Rider Odds   kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeSun 16 Apr - 23:30

Chap 2: Hoàng Kim Kị Sỹ vs Odd-eyes

- Lala, nghe tớ nè! Sau này, hãy để tớ ở bên bảo vệ cậu! Tớ không nói là sẽ luôn ở bên, nhưng bất cứ khi nào cậu cần, tớ sẽ ở đó!
Tôi không khóc, cho dù đó là việc tôi phải làm, khi mà người thân đã không còn.
Nhưng không phải bây giờ, không phải trước mặt người con gái đang nức nở trong lòng tôi.
Vì cô ấy cần một người để dựa vào.

* * *

- Yuuji... Yuji... Yujiii!!!
Tôi mở mắt ra. Đầu tôi có hơi nhức, choáng váng, cả người thì không nhấc được lên. Khi tôi mở mắt ra, cô gái tóc vàng đó đang đứng ở đó, ngước xuống nhìn tôi. Biểu hiện của cô ấy trông rất lo lắng.
À, tôi nhớ ra rồi! Tôi đã ngủ quên ở trong lớp, tôi đang hối hả quay về để không bị cô ấy mắng. Và rồi... và rồi...
Tại sao tôi không nhớ được gì thế này? Mọi thứ đều chỉ là một màu trắng xoa thôi. Tôi không nhớ là mình đã về tới nhà, chỉ có đi được tới cổng trường thôi. Vậy giờ, tôi đang ở đâu đây?
Lala ở đây, vậy chẳng lẽ...
- Tớ đang ở nhà phải không? - Tôi hỏi
- Ừ! Tối hôm qua, có một người nào đó đã cõng về từ trường về. Rốt cuộc cậu đã làm gì vậy?
- Xin lỗi, nhưng mà tớ cũng chả nhớ gì cả.
- Không nhớ là sao? Cậu bị ai đó đánh ư? Chẳng lẽ là thằng Gondo nữa?
- Tớ không biết, và tớ cũng không muốn nói gì cả. Giờ tớ phải đi họ-ư... - tôi ngồi dậy, nhưng tay chân tôi không cử động được. Rát quá! Tôi nhìn xuống tay chân mình và thấy có những vết lằn sâu, cứ như vừa mới bị bỏng vậy - Đau...
- Cậu nên nằm nghỉ đi. Bị thương như vậy rồi mà còn!
- Tớ không sao! Tớ vẫn có thể... - tôi cố ngồi dậy
- Đã bảo là nằm yên rồi mà! - Lala thì vẫn cố đè tôi xuống
- Tớ không sao mà! Để tớ đi! - Tôi bắt đầu nổi cáu
- Không! Ở nhà nằm nghỉ cho tớ!!!
- Lala!!! - Trong cơn giận, tôi đã lỡ to tiếng
Lala có hơi bất ngờ khi tôi quát như vậy. Chợt, cô ấy quay đầu lại và chạy thật nhanh:
- Đã vậy thì cậu thích gì thì làm đi! Yuji ngốc!!!
Thôi xong rồi! Tôi đã lỡ làm một việc không được tốt cho lắm rồi!
- Yuuji-kun! Con không nên quát Lala-san như vậy!
Một bà sơ hơi già bước vào, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Yuuji.
- Sơ Mana, con... con chỉ là không nên nằm một chỗ trong khi Lala đến trường một mình như vậy. Hơn nữa, mấy cái vết thương này không sao cả...
- Yuuji-kun, ta biết là con lo cho Lala-san! Con không muốn để con bé một mình. Nhưng con nên biết là Lala-san nó lo cho con cỡ nào mà! Tối hôm qua, khi con được đưa về nhà, con bé cứ hoảng loạn làm sao đó. Bình thường nếu có ai đó bị thương hay ngất đi, Lala-san vẫn có thể bình tĩnh xử lí được, nhưng tới con thì... con bé cứ hối hả ra sao đó. Con hiểu đó là sao không?
- Con chỉ thấy là cô ấy đang cân đo giá trị sinh mệnh của con với người khác mà thôi.
- Đúng! Nhưng con bé hành xử như vậy cũng là vì nó lo cho con quá nhiều. Tối hôm qua, ngồi trông chừng cho con, Lala-san cứ ngồi yên, chăm chú nhìn vào con không ngừng, như đang kiểm tra coi con có còn thở hay không? Hai bàn tay con bé cứ giữ chặt vào tay con như vầy, là vì con bé sợ rằng con sẽ rời xa nó đó.
- ... Có lẽ con đã hơi quá...
- Ta biết con lo cho Lala-san, nhưng con đã bao giờ để ý đến lời con bé chưa? Hôm nay hãy cứ nghỉ ngơi đi, nếu không Lala-san sẽ cứ giận con như vậy đó.
- ... Dạ...
Sơ Mana đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Trước đó, bà còn nói:
- Sau khi ba mẹ các con ra đi, Lala-san chẳng còn người thân nào cả. Nhưng nó vẫn còn có con. Chính vì thế, đừng làm cho con bé buồn nữa! Chút nữa ta sẽ mang bữa sáng lên cho, còn giờ thì mau nằm nghỉ đi!
Tôi chỉ biết ậm ừ mà nghe thôi. Nằm yên được một, hai phút tôi đã bắt đầu thấy chán rồi. Lala cũng vừa mới đi xong, tôi nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng sập lại khá to. Lala xem ra giận thật rồi. Nằm một chỗ cũng không được gì, tôi quyết định đứng dậy và đi theo Lala. Nhất định phải xin lỗi cô ấy mới được! Tôi đứng dậy, tay chân có hơi rát một chút, nhưng cũng không nhằm nhò gì. Thay cái bộ đồ ngủ này trong chớp mắt, tôi chạy xuống cầu thang và bước tới chỗ cửa ra vào. Đúng lúc đó, sơ Mana bước ra khỏi bếp.
- Con tính đi đâu đó Yuuji-kun? - Trái với sự to tiếng mà tôi tưởng tượng, câu hỏi của sơ có phần trầm tính
- ... Con đi gặp Lala ạ!
- ... Ta sẽ xem như con vẫn đang nằm nghỉ trên đó và không gặp con dưới này! Tốt nhất là đi làm hòa với Lala-san đi - Nói xong, sơ quay đầu đi.
Tôi tức tốc chạy theo sau.

* * *

Bực mình quá! Tại sao tôi lại phải đi quan tâm đến cái tên ngốc ấy chứ? Tôi đã lo lắng, chăm sóc cho cậu ấy cả đêm, đổi lại chỉ là một câu quát thẳng tay như vậy ư? Vậy tôi phải chịu cực khổ như vậy làm gì cơ chứ?
Đâu cần tôi quan tâm, cậu ta vẫn có thể tự lo cho mình được mà.
Đâu cần tôi quan tâm, cậu ta sẽ có thể làm vì theo ý mình mà không bị ai cản.
Đâu cần tôi quan tâm, cậu ta vẫn sẽ sống mà.
.
.
.
Nhưng tại sao? Tôi không thể rời mắt khỏi cậu ta được. Chỉ cần lờ đi một lúc là cậu ta sẽ lại bị thương, và tôi sẽ là người chữa trị vết thương đó.
Hôm qua cũng vậy, hôm nay có khi cũng vậy. Cả ngày mai nữa, tôi có lẽ vẫn sẽ ở đó để trị thương cho cậu ta.
Nhưng rồi, sau đó thì sao? Cậu ta có bao giờ cảm ơn tôi vì điều đó không? Hay cậu ta chỉ thấy phiền phức thôi?
Chẳng lẽ... cậu ta không còn cần tôi nữa?
Lời hứa năm xưa, đã trôi theo làn gió của ngày hôm qua đi luôn rồi sao?
Vậy thì tôi còn ở đây làm gì cơ chứ? Đáng lẽ phải biến cho khuất mắt đi chứ! Tại sao còn lảng vảng quanh cậu ta nữa?
.
.
.
Tại sao? Tôi không thể rũ bỏ được hình ảnh của cậu ta ra được. Có lẽ vì, trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ có cậu ta. Nó không phải là cả thế giới, mà chỉ nằm ở một góc nhỏ thôi. Nhưng cái góc nhỏ trong tâm trí đó, lại chiếm phần quan trọng vô cùng. Là nơi mà tôi cứ mãi chăm chú nhìn vào.
Cậu ta... suốt 10 năm... cậu bé ngày xưa suốt ngày chỉ biết khóc lóc suốt ngày để cô phải dỗ cho nín, bây giờ đã trở nên trái ngược hẳn rồi, 180° luôn!
Không còn cái vẻ mít ướt nữa, chỉ có sự lạnh giá bao trùm lấy cậu ta. Tôi thắc mắc... liệu cậu có đang khóc thầm trong lòng không? Cậu tỏ ra như vậy, nhưng thực chất chỉ đang che giấu đau khổ khi đứng trước mặt người khác à?
Nếu đã vậy thì chỉ có cách là tôi phải đánh cậu ta tới khi cái lớp mặt nạ đó bị lột ra thì thôi. Hi hi!
.
.
.
Cậu ta, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi rồi. Chính vì thế, nếu cậu ta có đẩy tôi ra xa đi nữa, tôi vẫn sẽ bám theo cho bằng được. Để cậu ta nhận ra là không thể sống mà thiếu tôi được!
Tại sao ư? Vì... chính tôi cũng không thể sống thiếu cậu ta được!
.
.
.
Nói một hồi nãy giờ nên không hề để ý , dường như tôi có hơi mệt thì phải. Cơ thể cứ lảo đảo, mắt cứ lim dim từ nãy tới giờ. Có lẽ là do thức nguyên đêm để chăm sóc "bệnh nhân". Nếu vậy thì chắc lên trường tôi phải lo ngủ một chút trước khi vào lớp mới được. Chứ nếu không tôi sẽ bị la mất. Mà nếu như vậy, thì tôi sẽ đổ tôi cho cậu ta. Phải, chắc chắn là do cậu ta...
- Lala! - Một giọng nói quen thuộc phát ra ở đằng sau
Tôi giật mình đứng lại. Mới nghĩ tới thôi mà cậu ta đã xuất hiện rồi ư? Mà cậu ta làm gì ở đây? Chạy đi xin lỗi tôi ư? Cậu ta nghĩ là tôi sẽ tha lỗi dễ dàng thế sao? Chạy ra ngoài đường với những vết... vết thương... cậu ta vẫn đi lại với những vết thương trên người vậy sao?
Tôi nên làm gì đây? Có nên bỏ đi mà không để ý cậu ta không? Nhưng mà, cậu ta đang... Trời ạ, bực mình thật mà! Đúng là đồ ngốc mà!
- Yuuji, cậu...
- Coi chừng kìa, Lala!!! - Yuuji hét lên, vẻ mặt hốt hoảng
Tôi đã không nhận ra. Mãi suy nghĩ, tôi đã lỡ đi ường mà không để ý đèn tín hiệu. Kết quả là giờ, tôi đang đứng ở giữa lòng đường, và có một chiếc xe hơi đang chạy thẳng về phía tôi.
*Kíttttt* *Rầm*
Tôi ngã xuống nền bê tông bụi bặm đó.

* * *

- Kouga, anh để yên cho tôi vẽ được không? - Kaoru nói
- Tôi đang luyện kiếm, không có thời gian làm tượng cho cô vẽ đâu! - Kouga nói
- Tôi nghĩ có lẽ anh nên...
- Im lặng, Zaruba! Ngươi nói nhiều quá đấy!
- Cậu vẫn cọc cằn như ngày nào...
- Tôi không cọc cằn!
Kouga bực mình, anh ta đang định tháo chiếc nhẫn lắm mồm đó ra khỏi tay thì...
- Kouga! Có Horror xuất hiện!
- Cái gì? Ngay lúc sáng sớm như vầy ư?
- Mặt trời vẫn chưa lên, Horror vẫn có thể xuất hiện mà, nhỉ? - Kaoru nói
Kouga nhanh chóng mặc áo khoác vào, mang theo cây kiếm của mình và hộc tốc chạy.
- Trời ạ, vậy giờ thì tôi nên vẽ ai đây?
- Tôi nghĩ tôi có thể làm tượng cho cô vẽ được, Kaoru-sama. - Quản gia Gonza nói
- Ông thì xin lỗi nha, tôi hết hứng rồi! - Kaoru cầm quyển vở vẽ lên rồi bỏ vào trong nhà.
- Như vậy có hơi ác đó, Kaoru-sama!

* * *

Tôi đang làm gì thế này? Khi tôi chạy được tới, vì một lí do nào đó mà cô ấy lại không để ý đèn tín hiệu, cứ thế mà bước qua đường như không có gì xảy ra. Chỉ khi tôi gọi, cô ấy mới nhận ra là có một chiếc xe đang lao về phía mình. Lala chợt quay mặt về phía tôi, đôi mắt đượm buồn.
Không được! Tôi phải cứu cô ấy! Không hề suy nghĩ gì, tôi chạy thẳng ra ngoài đường, về phía cô ấy.
- Lala!!!
Ngay sau đó là tiếng thắng xe, rồi tiếng va chạm mạnh. Nhưng trước đó, tôi đã nghĩ là tay mình đã đụng trúng Lala và đẩy cô ấy ra. Vậy thì cái tiếng va chạm đó... đã trúng ai? Tôi ư?
Không! Không có ai bị tông xe cả. Là do tôi! Ngay khi đẩy được cô ấy ra, tôi đã sợ là nó sẽ đụng trúng mình, nên chỉ biết nhắm mắt lại thôi.
Khi mở mắt ra, một cảnh tượng mà chỉ có những người ở đó thấy mới ngạc nhiên: tôi hơi khòm người, quỳ xuống bằng một chân, tay trái... giơ ra trước mũi xe và chặn lại, nhàu nát nó. Không thể nào, tôi vừa mới... chặn chiếc xe lại bằng tay không ư? Thế nhưng, thứ làm tôi hoang mang nhất, là khi nhìn lên mũi xe bóng loáng đến nỗi có thể nhìn thấy hình phản chiếu của mình, tôi thấy đôi mắt mình đã đổi màu! Một bên thì đỏ, bên thì xanh.
- Cái quái quỉ gì... - Tôi lẩm bẩm
Sực nhớ ra, Lala làm sao rồi? Cô ấy đang ngất xỉu ở trên mặt đường. May là cô ấy không nhìn thấy cảnh này, chứ tôi cũng không biết giải thích với cô ấy như thế nào nữa.
Bỏ lại chiếc xe máy với chủ của nó đang hoang mang, lo sợ, tôi nhanh chóng bế Lala lên tay và chạy ngược về nhà.
Ngay khi nhìn thấy tôi đang bế Lala trên tay, sơ Mana hoảng hốt chạy lại đỡ cô ấy. Nhưng còn tôi...
- Yuuji? Con làm gì vậy? Sao không vào đi?
Tôi chẳng hiểu mình đang nghĩ gì. Tôi vô thức chạy đi, không hề để ý tới sơ đang réo gọi tôi quay lại.
Tôi chưa thể quay lại, cho tới khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình.

* * *

- Kouga, không còn dấu hiệu của Horror nữa rồi!
- Cũng phải! Trời sắp sáng rồi! Xem ra để tới khi mặt trời đi xuống vậy!
Kouga quay ngược hướng về hướng dinh thự của anh ta. Chợt, Zaruba kêu:
- Khoan đã Kouga!
- Chuyện gì?
- Có Horror!
- Cái gì? Không thể nào!
- Tôi còn biết nói gì hơn? Nó đang chạy rất nhanh, ngay dưới ánh mặt trời!
- Ánh sáng không làm cho chúng chết được, nhưng mà tại sao? Nó phải bị yếu đi chứ? Tại sao nó có thể tự do di chuyển như vậy cơ chứ?
- Chẳng lẽ nào... giống loài mới ư?
- Chậc... nó ở đâu?
- Gần đây thôi. Nhanh lên!
Kouga tức tốc chạy tới nơi Zaruba chỉ.

* * *

Mệt quá! Mặc dù đã nói là sẽ làm một cái gì đó để tìm hiểu, nhưng mà tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa. Cuối cùng thì tôi chỉ biết có chạy mà thôi. Rốt cuộc thì mình đang làm cái gì vậy chứ?
Tôi cứ bước đi trong vô thức, tới khi nhận ra thì hình như là tôi đã đi tới một tòa nhà bỏ hoang nào đó rồi. Tôi ngó ngang xung quanh, chỗ này thuộc vùng ngoại ô thành phố, nên rất vắng vẻ. Xung quanh ngôi nhà trông khá là cũ nát, và cũng rất bình thường. Tới khi tôi bước một bước về phía căn nhà, thì một cơn ớn lạnh chạy dọc cả cơ thể. Tôi bước thụt lùi lại, linh tính mách bảo không nên bước vào bên trong. Nhưng mà... tại sao tay chân tôi lại run lên như vậy chứ? Không phải là vì sợ, cảm giác này...
Tôi bước tới và mở tung cánh cửa ra. Một cơn nhức đầu thoáng qua khi trước mắt tôi là những sinh vật như được cấu tạo từ bùn đất trộn lẫn với nhau, với răng nanh và vuốt nhọn như mấy con quái vật trên phim. Bọn chúng đang ngồi quần tụ lại ở một góc của căn nhà.
Phải rồi... tối hôm qua... một con quái cũng giống như vậy đã xuất hiện!
Ánh mắt tôi chuyển sang chỗ mà bọn quái đó đang tập trung thành vòng tròn. Có một bàn tay thò ra từ giữa vòng tròn. Đó là... tay người!!!
Ra là vậy! Bọn chúng chuyên ăn thịt con người, và đang tụ tập lại để thưởng thức con mồi vừa tóm được. Nhưng có lẽ chúng đã mất hứng khi tôi vừa mới bước chân vào đây. Một con quái đứng dậy và gầm gừ. Tiếp sau đó thì lần lượt, từng con một đứng dậy, từ từ tiến về phía tôi. Vậy là tôi sắp bị làm thịt giống như người kia ư?
Chết tiệt! Hai chân của tôi không chịu nhấc lên, muốn bỏ chạy cũng không được. Tôi đang làm cái gì thế này? Bỏ chạy! Phải chạy! Chạy ngay đi!!!
Đau! Hai con mắt tôi nhức nhỏi. Đúng rồi, khi tôi thấy chúng hôm qua, hai con mắt cũng kì lạ như bây giờ. Lúc này đây, hẳn là nó lại phát sáng hai màu như hôm qua. Và đó là lúc, mà tôi trở nên bất thường hơn bao giờ hết.
- ...20 con à? - tôi đếm từng con một ngay trước mắt
*Rầm* trần nhà nứt ra rồi sập xuống. Thì ra còn mấy con nữa ở tầng trên à?
- 30 con! Xem ra chỗ này là cái tổ của chúng mày à?
Bọn quái vật nhào về phía tôi. Nếu là bình thường thì người ta sẽ phát hoảng, nhưng đối với tôi, bọn chúng chỉ như mấy đứa to xác muốn gây sự với tôi như bọn đầu gấu trong trường mà thôi.
Mặc cho bọn chúng có đáng sợ ra sao, tôi vẫn bình thản một cách đáng sợ.
Tôi né tránh các đòn đánh một cách nhẹ nhàng, đánh trả bọn chúng như tôi vẫn hay đánh nhau như thường. Nhưng tôi không giống một kẻ bắt nạt, vì khoảng cách về số lượng là rất lớn.
Thấy không ổn khi nhào tới đánh, một vài con đứng từ xa há hét. Tức thì, từ miệng chúng phun ra những cái chất lỏng đặc quánh, đen xì. Những cái đó đánh trúng vào người tôi, hất cả người văng vào tường. Đau đó, temera!!! (Ai nghe từ này riết sẽ hiểu)
Con quái hôm qua cũng đánh y chang như vầy. Nếu vậy thì tôi chỉ việc phải làm tương tự như ngày hôm qua thôi!
- De-ability!
Tôi giơ tay phải ra trước, bọn quái vẫn tiếp tục bắn "đạn". Cứ như có một màn chắn ngay trước mắt, những chất lỏng bắn về phía tôi ngưng lại giữa chừng rối biến mất.
- Tụi mày cũng là Gura à? Mà thôi, đứa nào trong chúng mày cũng chỉ là bọn tham ăn thôi!
Tôi đưa tay phải ra trước eo, chiếc thắt lưng to tướng với hai đầu công tắc xuất hiện.
- Odd-eyes, henshin!!!
*Bùm* Một luồng khí nóng bao bọc xung quanh tôi rồi lan tỏa mạnh mẽ ra xung quanh. Bọn Gura bị luồng khí bắn ngược ra sau, ngã ngửa cả ra.
Về phần tôi, tôi lại đang mang trên mình bộ giáp kì lạ này thêm một lần nữa. Nhưng lần này có chút khác biệt: tôi cảm nhận được độ nặng tuyệt đối của bộ giáp, và tôi có thể tự chiến đấu theo ý muốn của mình.
- Ma-Ma Giới Kị Sỹ? - Một con trong số bọn Gura phát hoảng
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, hay ngươi nghĩ ta là ai. Chỉ cần biết: ta là thiên địch của bọn mày! Metal Claw! (Móng vuốt kim loại)
Những cái móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ các ngón tay tôi. Với tốc độ kinh ngạc, tôi phóng thẳng vào giữa bầy Gura.

* * *

- Gần tới chưa Zabura?
- Gần rồi! Con Horror này đang ở ngay ngoại ô thành phố!
- Càng tốt! Chỗ đó ít người, ít người biết thì càng tốt!

* * *

*Hà* *Hộc* Xong... rồi!
- Torrential Claw! (Móng vuốt trừng phạt)
Tôi nắm chặt đầu của con Gura bằng một tay, tay còn lại dùng móng vuốt cào thẳng qua cổ của nó. Cứ thế tôi kéo mạnh qua cho tới khi đầu của nó hoàn toàn lìa khỏi cổ. Máu của con Gura liên tục bắn vào mặt, che cả phần mắt của bộ giáp. Xong xuôi, tôi quăng cái đầu của nó xuống đất và thở dài.
Xung quanh tôi, ngoại trừ cái xác của người nạn nhân xấu số, là rải rác những con quái vật đen xì đang nằm co quắp trên sàn nhà. Chúng đã bị đánh cho tới xịt hết máu cả ra. Chợt, xác bọn chúng dần biến thành cát đen và tan biến đi hết. Chẳng còn lại gì trừ chỗ cát như là tro tàn còn lại của chúng.
- Mày... tại sao...
Tôi quay xuống nhìn, con quái mà tôi vùa mới chặt đầu đó vẫn còn cựa quẩy được cái đầu của mình. Nó đang cố nói những lời cuối cùng của mình:
- Mày... cũng giống như bọn tao... là...
Chưa kịp nói hết câu, nó đã biến thành cát bụi.
- Những gì của cát bụi, khi mất đi sẽ về với cát bụi! - tôi nói
Nhưng mà... rốt cuộc câu nói đó của nó là có ý gì? Tôi có gì giống chúng?
Trong lúc đang trôi trong dòng suy nghĩ của mình, chợt có ai đó nhảy từ ngoài vào, phá tung cửa sổ, giơ kiếm chém về phía tôi. Tôi giật mình né kịp, nhưng anh ta vẫn liên tiếp chém vào tôi. Cho tới khi tôi dùng tay phải đỡ kiếm lại, anh ta mới dừng lại.
- Zaruba?
- Không nghi ngờ gì cả! Chính là nó!
Ngay khi tiếng nói bí ẩn từ đâu đó phát ra dừng lại, anh ta mới hất tay rôi ra và tiếp tục chém liên hồi.
Người này là ai đây? Tại sao anh ta lại tấn công tôi cơ chứ? Có phải là do bộ giáp này không? Nhìn tôi giống quái vật ư?
- Dừng lại! Anh nhầm rồi, tôi là con người! - tôi đỡ kiếm bằng cổ tay của mình
- Bọn Horror chiếm lấy thể xác con người làm vật chủ mà dám tự nhận mình là người ư?
Anh ta lấy chân đá vào bụng làm tôi ngã ra sau, ngay lập tức chĩa kiếm ra đâm về phía tôi. Nhưng tôi lại trả miếng, đá vào cổ tay anh ta làm văng thanh kiếm đi, nhanh chóng đứng lên và đánh lại. Nhưng mà, đòn đánh của tôi lại không dễ gì trúng người anh ta được. Cho dù đang mặc chiếc áo khoác dày và dài vướng víu đó, cách đánh của anh ta lại hết sức linh hoạt. Ngay khi tôi nghĩ có thể đá trúng một cái thì anh ta lại tóm được lấy chân tôi, lôi tôi té ngửa ra sau. Sau đó, anh ta nhảy về trước và nhặt lấy thanh kiếm của mình.
- Dừng lại đi! Tôi đã nói anh nhầm rồi!
- Im lặng đi!
Anh ta giơ cây kiếm của mình lên trên cao rồi quay nó thành một vòng tròn. Một vòng tròn thực xuất hiện khi anh ta quay kiếm, cứ như là vẽ lên trên không trung vậy.
- Garo, transformation!
Chợt, một tia sáng chói lóa, rồi một người bước ra sau ánh sáng đó, với một bộ áo giáp vàng đẹp lộng lẫy. Phần đầu của anh ta là hình mặt của một con thú. Sư tử ư? Không, là sói! Một con sói vàng!
- Anh là...
- Là kẻ thù định mệnh của ngươi!
Nói xong, anh ta rút kiếm ra và tiến thẳng về phía tôi. Chết tiệt, chẳng còn cách nào khác! Tôi chạy thẳng về trước, lấy hai tay chặn thanh kiếm của anh ta lại. De-strengh giúp cho việc đẩy lùi thanh kiếm lại là quá dễ, nhưng anh ta lại đá vào cổ tay tôi làm tôi mất đà. Thừa cơ anh ta chém vào ngực tôi.
- Ahh!!!
Máu chảy ra. Đau quá, không ổn rồi! Tôi lấy tay đỡ lấy thân của mình, bước đi loạng choạng. Nhưng đối thủ không dễ gì tha cho như vậy. Bỏ mặc vết thương, tôi tiếp tục chặn lại và trả đòn tất cả những cú đánh của anh ta.
Dù vậy, tôi vẫn không thể bắt kịp tốc độ của anh ta. Kĩ năng sử dụng kiếm hoàn hảo, kèm theo đó là khả năng phản ứng kịp thời mọi trường hợp diễn ra. Nhưng tôi vẫn quyết không chịu thua. Nếu muốn đánh tốc độ, tôi sẽ đánh bằng tốc độ!
Tôi rút hai cái que công tắc ra và ráp chúng vào nhau, tức thì hai nút nhấn kéo dài ra thành lưỡi thương, phát sáng. "Sói vàng" chém kiếm từ trên xuống, tôi nện cây thương của mình xuống đất. Như có một lực đẩy, nền đất bị rút xuống, còn người và vật thì bị bắn lên trên không. Nhân cơ hội đó, tôi quất mạnh cây thương vào người anh ta, hất văng anh ta vào tường.
- Hự!
- Kouga, có sao không?
- Không sao cả!
- Sắp hết thời gian rồi, mau hạ nó nhanh đi!
- Hừ!
Anh ta tiếp tục cầm kiếm xông lên. Mỗi nhát chém của anh ta, tôi đã nhìn kịp, và đã có thể đánh trả lại được. Tôi chặn mũi kiếm lại, đè nó xuống đất, rồi nhanh tay đánh trúng "Sói vàng" mấy cái.
Hai vũ khí liên tiếp va chạm vào nhau tạo ra những tiếng keng keng sướng tai và phát ra những tia lửa văng tứ tung.
Khi tôi thấy rằng không thể tiếp tục trận đánh lâu hơn được, thì quyết định tung ra chiêu cuối là cách giải quyết tốt nhất.
Tôi nhảy ra khỏi khoảng cách giao chiến, đạp một chân ra sau. Cây thương hai đầu của tôi phát sáng dữ dội.
- Torrential Spear!
Dồn toàn lực, tôi phóng cây thương về phía "Sói". Nhưng anh ta lại không né ra!
- Đây sẽ là đòn kết liễu! Liệt Hỏa Viêm Trang!
Anh ta giơ kiếm lên bằng hai tay. Tức thì, toàn thân và lưỡi kiếm của anh ta bốc lên một ngọn lửa màu xanh lục, cháy dữ dội. Cây thương đang nhằm thẳng vào phía chính diện. Cứ như thế thì sẽ trúng!
- Yahhh!!!
"Sói" vung kiếm ra trước. Lưỡi thương và kiếm chạm vào nhau, đẩy ngược lẫn nhau không nhìn nhượng.
Thế rồi... *Bùm* lưỡi kiếm của anh ta đẩy được thương của tôi ra khỏi đường đi của nó, thế là anh ta tiếp tục chém thẳng. Ngọn lửa xanh chạy thẳng về phía tôi.
Nhanh quá! Chặn không kịp rồi!
*Xoẹt* Phải mất một lúc sau, tôi mới cảm nhận được sự đau đớn do tuyệt chiêu của anh ta gây ra. Tôi quỳ rạp xuống, cả người bị kéo thẳng xuống. Khói bụi bay mịt mờ. Bộ giáp biến mất, chỉ còn lại tôi với những vết thương này. Máu liên tục chảy không ngừng. Không được rồi, hai mắt cứ díu sát lại. Buồn ngủ quá...
*Rầm* Tôi ngã quỵ xuống sàn nhà nứt nẻ do trận đánh vừa rồi. Ý thức bị bao phủ bởi một màn đen...

* * *

- Kouga, không sao chứ?
Bộ giáp biến mất, Kouga quỳ xuống, chống cây kiếm xuống trong mệt nhọc.
- Còn... 2 giây... *Hộc* - Kouga thở dốc
Đây là lần đầu tiên trong đời, ngoại trừ Ngân Nha Zero, có một ai đó có thể đánh ngang ngửa với anh. Đặc biệt hơn khi đây lại là một Horror.
- Ờ... Kouga...
- Cái gì?
- Âm khí của nó... vẫn chưa biến mất!
- Không thể nào!
Rõ ràng là Kouga đã dùng đến Liệt Hỏa Viêm Trang rồi, hơn nữa đòn đánh đã trúng chỗ hiểm, tại sao nó vẫn chưa chết?
Chợt, sau màn bụi đó, anh ta nhìn xuống và thấy đối thủ của mình, không ai khác mà lại là một cậu bé đã ngất xỉu!
Kouga cẩn trọng tiến lại gần, tay vẫn khư khư thanh kiếm. Anh ta lấy chân đạp vào vai cậu và lật ngược người cậu lại. Lúc này, cả Kouga và Zaruba đều ngạc nhiên.
- Cậu bé này là...
- Người hôm qua!
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu bé này là một Horror ư? Nhưng cậu ta đã bị dính lời nguyền cơ mà? Chẳng phải chỉ có con người mới chịu lời nguyền ư?
Khoan đã! Tam công chúa Sở Phiên Khuyển muốn anh ta để cho cậu bé này sống. Liệu họ có biết đây là một Horror không? Không, nhất định là họ biết! Vậy thì tại sao họ lại để cho một Horror sống cơ chứ?
Có cái gì đó không ổn đang diễn ra ở đây!
- Làm gì đây Kouga?
- ... Cậu ta vẫn chưa chết! Tôi sẽ đem cậu ta tới Sở Phiên Khuyển để làm rõ việc này.
Nói xong, anh ta đưa cậu bé ra sau lưng và cõng cậu lên.
- Cẩn thận quá sức đó Kouga!
- Im đi! Tôi sẽ xem bọn chúng đang mưu tính điều gì!

* * *

- Hắn ta đang tới!
- Cùng với cậu bé!
- Rồi hắn sẽ tra khảo chúng ta!
- Đó cũng là lúc nhiệm vụ của hắn đã hết!

* Chương kế: Ma Giới Kị Sỹ đời thứ 2*
Về Đầu Trang Go down
emiyakenji
New Recruit
New Recruit



Nam Gemini Snake
Tổng số bài gửi : 5
Reputation : 1
Birthday : 01/06/2001
Join date : 08/04/2017
Age : 23

kamen - Kamen Rider Odds Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kamen Rider Odds   kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitimeWed 26 Apr - 18:10

Kamen Rider Odds
Chap 3: Ma Giới Kị Sỹ đời thứ 2
Tôi đang ở đâu đây? Trong một giấc mơ ư? 
Nơi này là... một khu vườn nhỏ, với một cây cổ thụ to. Cánh cây và tán lá vàng hợp lại thành một cái ô khổng lồ che hết cả khoảng sân đó. Xung quanh khu vườn được trang trí thêm những chậu cây cảnh nhỏ đặt ngay dưới đất và trên tủ đựng chậu. Trên mặt đất, rơi lả tả những chiếc lá đã ngả màu vàng. Một bức tranh mùa thu đẹp đẽ được gói gọn trong khu vườn nho nhỏ này.
Trên cành cây to nhất có treo hai sợi dây song song, buộc vào trong một miếng gỗ hình chữ nhật dài tạo thành một chiếc xích đu cho trẻ con. Và trên chiếc xích đu đó, có một đứa trẻ đang ngồi một mình, cúi gằm mặt xuống.
- Một... hai... vào!
Có tiếng nói phát ra ở ngay chỗ hàng rào. Đứa bé quay sang nhìn lại. Có một đứa bé khác đang lấp ló ở ngay dưới chân rào. Thì ra là có một cái lỗ nhỏ bị khoét ở ngay dưới hàng rào, và đứa bé đó chui theo cái lỗ đó qua bên này. 
- Đẹp quá! Đúng là không uổng công!
Đứa bé ngước nhìn lên cao, quay người liên hồi để ngắm cho hết toàn cảnh của khu vườn này. Nhưng rồi, đứa bé dừng lại khi nhìn thấy có người đang hiện diện ở ngay trong khu vườn này. Đó là một cô bé 5 tuổi với mái tóc vàng óng, tự nhiên, không giống như được nhuộm.
- Thôi rồi, có người! - Cậu bé chui hàng rào vừa rồi giật thót cả người
Cậu xoay người định bỏ chạy thì bị vấp chân, té sấp mặt.
- Au! Đau... - cậu than
Cậu ngồi dậy và kiểm tra tay chân mình. Đau quá! Đầu gối chân phải của cậu bị tét một lớp da, chảy máu. Bất cẩn quá!
Thế rồi, theo phản ứng tự nhiên của một đứa trẻ, cậu bắt đầu bật khóc. Cậu như đang mong có ai đó, ba mẹ chẳng hạn, tới và giúp cậu giảm đau. Nhưng không, ba mẹ cậu không có ở đây, vì họ đều ra ngoài cả rồi, chỉ có một mình cậu ở nhà thôi. Chính vì thế nên cậu mới lén sang nhà hàng xóm chơi. Để rồi bị thương như vậy, cậu chỉ biết chịu đau mà thôi!
- Anou... cậu có sao không vậy? 
Cậu ngước nhìn lên. Cô bé hồi nãy cúi xuống nhìn, hỏi với vẻ thắc mắc. 
- Chân... chân tớ... - vừa nói cậu vừa chỉ xuống đầu gối mình
Cô bé quỳ xuống, lấy tay sờ lên chỗ vết thương. 
- Ngồi im nha, để tớ giúp cậu!
Cô bé bỏ chạy vào trong nhà, để lại cậu ngồi trên nền đất đầy lá. Lát sau, cô quay lại và cầm theo một miếng băng ở trên tay. Cô bé nhẹ nhàng tháo miếng băng dính ra và dán đè lên vết thương ở đầu gối cậu.
- Ui, đau... - cậu nghiến chặt răng
- Được rồi, giờ còn một bước nữa...
- Hả?
Cô bé rút hai tay lại, để gần với đầu gối.
- Đau ơi, đau bay đi đi! Đau ơi, đau bay đi đi! - vừa nói, cô vừa xoa nhẹ lên đầu gối cậu - Được rồi! Chân cậu sẽ hết đau thôi!
- Wah! Thật là như vậy nè! Tớ bớt đau hơn chút rồi! - cậu bé nín khóc
Chợt, cậu ghé sát mặt mình với mặt cô:
- Nè nè, cậu hay quá vậy! Cậu là thiên thần à?
Cô bé đỏ mặt, đứng dậy và bỏ chạy ra phía sau của cây cổ thụ, chỉ dám ló mặt ra nhìn thôi.
- Nè, sau vậy?
- Ơ, tớ...
Trông thì có vẻ như cô bé đó đang ngại ngùng chỉ vì được khen, nhưng mà thực chất thì...
- Sao lại trốn vậy? Tớ có làm gì đâu chứ?
- Không, chỉ là... - Giọng của cô bé nhỏ dần đi - ... cậu không ghét tớ à?
- Hả? Sao tớ phải ghét cậu? - cậu bé thắc mắc
- Mọi người... họ nói là màu tóc của tớ không được bình thường. Mấy bạn đó đều là tóc đen, trong khi đó chỉ có tớ là màu vàng như vậy thôi. Họ nói là tớ không phải là con lai, tớ hư hỏng, nhưng tớ lại không hiểu tại sao.
Cô bé đó không phải là con lai, thật vậy, vì ba mẹ cô đều là người đồng hương, nên cô chỉ mang gốc tịch Nhật. Nhưng chính vì màu tóc vàng đó đã làm cho cô bé bị hiểu lầm là ăn chơi, mới tí tuổi đã đua đòi nhuộm tóc, v.v...
- Tớ không muốn tóc của tớ như vầy chút nào cả! - Cô bé chợt bật khóc
- Sao lại không?
- Hử?
- Đó là màu tóc tự nhiên của cậu mà, phải không? Vậy tại sao lại phải khóc như vậy?
- Nhưng mà... cậu không ghét ư?
- Sao tớ phải ghét chứ? Tớ thấy nó rất đẹp mà! - cậu nhe răng cười hớn hở
Cô bé ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu mỉm cười với mình. Cậu đứng dậy và bước lại gần cô. Mặc cho cô bé ngại ngùng không muốn ra mà cứ lấp ló mãi như vậy, cậu bé vẫn kéo tay cô ra tới chỗ xích đu.
- Hồi nãy thấy cậu chơi xích đu một mình, chắc là buồn lắm nhỉ? Để tớ chơi chung với cậu nha!
Thế là một đứa thì ngồi, đứa còn lại thì đẩy tới lui. Chơi tới ngán ngẫm, hai đứa trẻ lại rủ nhau chơi trốn tìm. Cô bé tóc vàng thì phải đi tìm, còn cậu bé kia thì lại trốn ở vị trí mà không ai ngờ tới được: trên cành cây cổ thụ. Mất một lúc để cô bé tìm ra cậu, tất cả chỉ tại vì cậu sơ ý trượt chân nên té dập mặt xuống đất, may nhờ có đống lá chứ không thì cậu sẽ bị thương rất nặng...
Cả hai cứ vui vẻ với nhau như thế cho tới khi mặt trời đã gần đi xuống, bầu trời bị nhuộm trong màu vàng cam của ánh hoàng hôn. Khi nghe thấy tiếng xe của ba mẹ, cậu bé nhận ra là mình phải đi về:
- Ba mẹ tớ về rồi. Vậy thôi, tạm biệt cậu nha!
Nhưng khi cậu chuẩn bị đứng dậy, cô bé đó túm lấy vạt áo cậu:
- Anou... cậu... ngày mai lại tới được không? - cô bé cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ
- Được mà! Nhà cậu gần, từ giờ tớ sẽ sang nhà cậu chơi nhiều hơn.
- Hứa... hứa nha? - cô đang tính giơ ngón út ra, nhưng rồi lại ngượng ngùng mà thu lại
- Hứa mà! - chợt, cậu túm lấy bàn tay vừa mới thu lại của cô, mở ngón út của cô ra và móc ngoéo với ngón út của cậu - Coi nè, móc ngoéo rồi nha!
Đột nhiên, cô bé chợt tươi cười. Nụ cười xinh xắn của cô bé 5 tuổi làm cho trái tim cậu bé bị lỡ mất một nhịp. Nhưng rồi, cậu cũng đâu biết trái tim cậu đang nghĩ gì. Cậu sờ lên ngực trái của mình, đột nhiên thấy là lạ.
- Cậu... sao vậy? - cô bé hỏi
- Tớ không biết nữa, mà chắc không sao đâu! Nè, cậu nên cười nhiều hơn nha, tớ thích thấy cậu cười lắm!
- Hơ... oaaa... - cô bé mặt đỏ bừng lên, lấy tay che mặt lại
- Giờ tới cậu bị sao vậy? 
- Cậu... nói thật hả? Cậu... thích thấy tớ cười à?
- Thật mà! Mà nè, cậu tên là gì vậy?
- Ờ... Lala... Shinohara Lala.
- Lala à? Cả cái tên cũng hợp nữa. Giống như là cậu vừa cười vừa hát vậy, tạo cảm giác thật là vui vẻ. Tớ bắt đầu thấy thích cậu rồi đó! - cậu bé phấn khích nói
Quá... sức chịu đựng rồi! Lala trông như đang bốc hỏa bởi sự xấu hổ của mình, mém chút nữa thì ngất xỉu, ngã đập đầu, nếu không nhờ cậu nhào ra đỡ.
- Vậy giờ, tớ đi nha! - cậu bé quay lưng bỏ đi
- Khoan đã! Kimi no... namai wa? (Tên cậu là gì?)
- Tên tớ hả? Katahara Yuuji. Hẹn gặp lại nha, Lala! 
Thế là tôi cứ dõi theo bóng dáng cậu bé đó chui qua hàng rào, chạy về phía căn nhà đối diện và mất dạng đằng sau cánh cửa đó. Tim tôi đập liên hồi không ngừng. 
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Yuuji, người bạn đầu tiên của tôi. 
Đó cũng là lúc, định mệnh của hai chúng tôi đã bắt đầu.

* * *
- Ưm... đây là...
- May quá, con tỉnh lại rồi!
- Sơ Mana! Vậy là con đang ở nhà? Nhưng sao... - tôi sờ tay lên trên trán, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra - Có một cái xe, và rồi Yuuji... đúng rồi, Yuuji đâu rồi ạ?
- Ta cũng không biết! Chỉ mới hồi sáng này, nó bế cháu về, bộ dạng trong rất hối hả. Nhưng rồi, khi ta nghĩ là nó sẽ theo ta vào trong, nó lại bỏ chạy đi đâu đó. Ta gọi mà nó không thèm nghe. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi kể lại về việc mình suýt tí nữa thì bị xe tông, may nhờ có Yuuji. Nhưng rồi tôi lại lo sợ, cho tới khi nghe sơ nói về việc Yuuji bế mình quay về thì tâm trạng như được thanh thản vậy. Cậu ấy vẫn không sao!
- Nhưng nếu chỉ có như vậy thôi thì sao thằng bé lại như vậy?
- Có lẽ tại vì... cậu ấy vẫn chưa muốn xin lỗi con chăng?
- Con nói vậy là sao? Yuuji-kun chạy đi tìm con là vì nó muốn xin lỗi con mà!
- Vậy tại sao cậu ấy lại không ở bên cạnh con? Cậu ấy đáng lẽ phải ở bên cạnh con giống như con ở bên cạnh cậu ấy mọi lúc chứ? Có lẽ đối với cậu ấy, con chỉ là một đứa rắc rối mà thôi!
- Sai rồi! - sơ Mana quát - Làm sao con biết được thằng bé nghĩ gì trong đầu chứ? Chẳng lẽ chừng đó thời gian bên nhau mà con vẫn không hiểu thằng bé à? Ôi trời ạ, hai đứa này đúng là, chơi với nhau suốt mà như không chơi vậy!
- Ý của sơ là...
- Yuuji-kun lúc nào cũng lo cho con, cũng như con lo cho nó vậy. Nhưng mà, chúa ơi, cả hai đứa đều ngốc tới mức không nhận ra. Yuuji-kun thì lo cho con mà lại không nhận ra là con cũng lo cho nó, giờ cả Lala-san cũng không nhận ra luôn!
- Vậy thì tại sao...
- Được rồi Lala-san! Nếu con muốn biết thì hãy chờ thằng bé về rồi hỏi, còn bây giờ thì con hãy lo nghỉ ngơi đi. Đập đầu xuống đất, may là không nguy hiểm, tốt nhất là đừng nghĩ ngợi gì cả, để cho đầu óc nhẹ nhàng đi.
- ... con...
- Có chuyện gì?
Hai con mắt tôi bỗng thấy cay cay. Ngực tôi nóng bừng, nhói đau. Tôi chồm người tới và ôm lấy sơ Mana, và bắt đầu khóc:
- Con sợ lắm*hức*... lỡ như cậu ấy không còn quan tâm con nữa thì sao?*hức*... Con đã mất đi gia đình mình, con không muốn phải mất luôn cậu ấy đâu!
- Được rồi, được rồi! Ta hiểu mà. Nhưng nó không tệ như con nghĩ đâu, chỉ cần nói chuyện với Yuuji-kun thì con sẽ ổn thôi mà. Ta hứa là con sẽ ổn thôi.
- ... dạ ...
- Nín đi, Yuuji-kun đã nói là thích thấy con cười hơn mà!
Tôi lau nước mắt đi, thở đều.
- Nhưng nếu con sợ Yuuji-kun biến mất thì có một cách đấy.
- Dạ? - tôi ngạc nhiên
- Con chỉ cần biến thằng bé thành của con là được!
.
.
.
- D-dạ??? - mặt tôi nóng chả khác nào như đang bị nướng, đỏ ửng cả lên - S-Sơ nói v-vậy là sao a-ạ???
- Con nghĩ kĩ đi, sớm muộn rồi Yuuji-kun cũng tới tuổi có bạn gái thôi! Và rồi nó sẽ lập gia đình, sinh ra mấy đứa cho bà bồng...
- Đủ rồi, con không muốn nghe nữa! - tôi bịt chặt hai lỗ tai lại, trong lòng nhuu đang gào thét
- Cả con nữa, con cũng đâu thể bám lấy Yuuji-kun hoài được. Thằng bé cũng phải có tự do chứ! Nhưng nếu con muốn giữ thằng bé cho riêng mình thì tốt thôi. Nhưng mà, con có muốn như vậy không?
- Dạ?
- Ta chỉ muốn con xác nhận cho rõ: Yuuji-kun là gì đối với con? Là bạn thân từ nhỏ, hay là thứ gì đó lớn hơn? Người thân trong gia đình, hay là...
- C-Cậu ấy... 
Câu hỏi đó thật sự làm tôi hoang mang. Tôi thật sự lo lắng cho Yuuji, nhưng mà... liệu tôi có coi cậu ấy là bạn không? Người ngoài nhìn vào có thể sẽ nghĩ chúng tôi là bạn. Có lẽ... cậu ấy cũng chỉ nghĩ như vậy... Vậy còn tôi? Đối với tôi, cậu ấy là gì? 
- ... Xem ra cả con cũng không thể tự trả lời được. Thôi thì con hãy từ từ suy nghĩ nhé! 
- Con xin lỗi... 
- Nghe nè, dù cho có chuyện gì xảy ra, điều cuối cùng ta mong muốn là hai đứa vẫn sẽ thân thiết như bây giờ và hạnh phúc, vì thế hãy quyết định sao cho sau này cả hai đứa đều không phải hối tiếc. Còn giờ thì nghỉ ngơi đi nha!
- ... dạ...
Sơ Mana bước chân ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Chỉ còn mình tôi ở đây, nằm yên ở một chỗ. Nhưng mà mới nắm được một chút tôi lại thấy chán quá. Giờ mới chỉ 10h sáng, còn sớm chán. Thế là tôi quyết định ngồi dậy, lấy trong tủ đồ ra chiếc áo khoác màu xanh lá cây còn đang may dở ra chỗ máy may. 
Chiếc áo khoác này, tôi đã định may và sẽ tặng cho Yuuji sắp tới, vào ngày sinh nhật của cậu ấy. Tôi đã định may màu vàng, giống như tóc của tôi vậy, để cậu ấy phải nhớ rõ là ai đã làm nó cho cậu ấy. Nhưng rồi lại thôi, tôi nghĩ là nên may theo loại màu mà cậu ấy thích vậy.
Chiếc đồng hồ kêu tích tắc liên hồi, tôi làm việc mà không hề để ý tới thời gian.

* * *
Tôi lờ đờ mở hai mắt ra, xung quanh chỉ toàn là bóng tối. Tôi nhận ra là mình đang ngồi dựa lưng vào tường, hai tay thì giơ cao sang ngang. Cử động hai tay, tôi nghe thấy tiếng leng keng giống như tiếng dây xích. Đến khi tôi thật sự tập trung được xúc giác thì tôi mới nhận ra là mình đang bị trói ở hai cổ tay, xích vào thì phải.
- Cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi à? - một giọng nói quen thuộc vang lên
Tôi ngước mắt lên nhìn, là anh chàng mặc cái áo khoác trắng dài ban nãy. 
- Anh là ai? Tôi đang ở đâu? Sao tôi lại bị trói như vầy?
Không nói gì cả, anh ta tiến lại gần, cúi xuống và nắm tóc tôi. 
- Ahh!
- Im lặng đi! Một Horror như mày không có quyền lên tiếng ở đây!
- Tôi chả hiểu anh đang nói cái gì hết! Horror là sao? 
- Đừng có giả bộ! - Anh ta thả đầu tôi ra một cách thô bạo nhất có - Tất cả các ngươi chiếm lấy thể xác của con người, sống kí sinh trong đó rồi tiếp tục ăn thịt người khác. Mày cũng đang chiếm lấy thể xác của cậu bé này, phải không?
Cái gì đang diễn ra vầy trời? Tôi, bị Horror nhập? Anh ta đang nói cái gì thế? 
- Tôi vẫn là tôi cơ mà, không phải là cái bọn sinh vật đen thui, nhớp nháp và bốc mùi như từ đống bùn sinh ra đâu.
Anh ta tức giận, đạp thẳng vào mặt tôi một cái. Đau đó, tên khốn!
- Xem ra phải dạy dỗ cho ngươi đàng hoàng mới được rồi!
Anh ta rút thanh kiếm đang cầm trên tay ra, chĩa mũi kiếm ra trước mặt tôi. Đoạn, anh ta giơ lên cao định chém tôi thì...
- Dừng lại ngay Saejima!
Một giọng nói khác phát ra từ trong bóng tối. Kouga hạ kiếm xuống, quay lưng lại:
- Cuôi cùng cũng chịu lò mặt ra à? Nói đi, các người đang tính làm gì vậy hả?
- Bọn ta không mưu tính gì cả!
- Vì chuyện này vốn dĩ...
- ... đã được lên kế hoạch lâu rồi!
Ánh sáng được thắp lên, trước mặt tôi là 3 cô bé khá cao, mặc váy trắng đang ngồi trên những cái xích đu. Kế bên 3 cô bé đó là một gã người Tây, mặc bộ đồ của một quản gia.
- Ý của các người là sao?
- Trước hết, hãy cởi trói cho cậu nhóc nào!
Còng tay tháo ra, hai tay tôi theo tự nhiên rơi xuống mặt đất cho đỡ mỏi sau khi đã bị treo lên nãy giờ. Tôi xoa lên cổ tay của mình, sau đó thì đứng dậy.
- Katahara Yuuji! Hãy đến đây! - Cô bé ngồi bên trái nói
Tôi bối rối, nhưng rồi sau đó cũng nghe theo. Khi đi ngang qua anh chàng kia, tôi có thể thấy rõ vẻ tức giận hằn sâu trên khuôn mặt anh ta.
- Katahara Yuuji, bây giờ bọn ta sẽ kể cho cậu nghe về Horror cũng như Ma Giới Kị Sỹ, là những thứ đã bắt đầu cuộc chiến của cậu!
- Cuộc chiến của tôi?
- Từ xa xưa, không, từ lúc bắt đầu, con người đã mang trong mình Âm ngã.
- Chính thứ đó đã tạo ra những thế lực ẩn nấp trong bóng tối, Âm giới.
- Và từ nơi đó, đã tạo ra những sinh vật chuyên đi ăn Âm ngã của con người và gia tăng Âm khí cho bản thân.
- Đó chính là Horror!
Có thể mọi người sẽ không để ý, nhưng tôi thấy là 3 người này đang tiếp lời lẫn nhau, cứ như hiểu được ý nghĩ của nhau vậy. Và điều đó làm tôi thấy hơi sờ sợ.
- Để ngăn chặn mặt Âm phải có mặt Dương, bóng tối phải có ánh sáng, chúng ta tạo ra những chiến binh đầy tiềm năng.
- Chí khí, bản lĩnh.
- Của một hiệp sĩ thực thụ!
- Phải, đó chính là Ma Giới Kị Sỹ. 
Tôi đã phần nào hiểu ra rồi. Vậy là cũng giống như trong những bộ phim kinh điển, ánh sáng đối đầu bóng tối ư?
- Đây không phải là phim.
- Mà đây là thật.
Giờ thì bọn họ có thể đọc suy nghĩ người khác ư? Càng ngày càng đáng sợ!
- Vậy thì cho tôi hỏi, chuyện đó thì liên quan gì tới tôi cơ chứ? Đừng nói là mấy cô tính chọn tôi làm Ma Giới Kị Sỹ nha.
- Nửa đúng!
- Và nửa không!
- Hả?
- Ý của các người là sao? - Anh chàng đằng sau nói
- Trước khi bàn về thân phận hiện tại của ngươi, sao ta không nói về thân phận thật sự của ngươi nhỉ?
- Cái gì? - Tôi ngạc nhiên
- Hơn 10 năm trước, à không, 15 năm chứ nhỉ, có một con quái vật nọ. Số phận của nó là phả ăn thịt loài người để thỏa mãn cơn đói của nó.
- Nhưng rồi, con quái vật đó lại không thể ăn thịt một con người, đó là một cô gái.
- Vì nó đã trót yêu người đó.
- Truyện tình lâm li bi đát mà có thật. Sau này hai người đó kết hôn với nhau, và sinh ra một đứa con trai.
- Một đứa bé kháu khỉnh!
- Và họ nghĩ là có thể sống trong hạnh phúc mãi.
- Nhưng ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không?
Tôi nín lặng, không nói một tiếng nào.
- Người chồng đó đã ăn thịt chính vợ của mình, vì cơn đói theo bản năng của mình!
- Và con quái vật đó lại nhăm nhe đứa con mới được 5 tuổi của mình...
- Đủ rồi, đừng nói nữa!!! - tôi thét lên - Rốt cuộc các người đang tính nói cái gì?
- Ngươi, Katahara Yuuji, là con của hai vợ chồng đó.
- Con của một Horror và một con người.
- Bán Horror!
Tôi sững sờ, hai chân dường như không thể đứng vững được. Không thể nào! Tôi không tin!
- Làm sao mấy người có thể chắc chắn như vậy được? Bọn chúng chỉ có thể ăn con người được thôi mà! Trong khi tôi đâu có như bọn chúng, vẫn có thể ăn uống như người mà!
- Đó là vì ngươi còn một phần người.
- Nên mới có thể ăn uống được như người.
- Nhưng ngươi vẫn là... một quái vật!
Tâm trí tôi đang trở nên bấn loạn vô cùng.
- Không thể nào! Các người nói dối! Rõ ràng ba mẹ tôi đã bị giết. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó, những hình ảnh đó. Không khi nào trong các giấc mơ của tôi là không có chúng cả. Mẹ tôi nằm bất động trên sàn nhà, ba tôi thì... bị một thứ màu đen nào đó đâm từ phía sau...
Tôi thở dốc, cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống trong khi thanh minh về cái chết của ba mẹ.
- Vậy là ngươi không hề biết?
- Biết gì? - tôi bực mình
- Rằng người đó...
- Kẻ đã giết ba ngươi...
- Chính là ngươi!
Cả thế giới như đang sụp đổ trong đầu tôi. Những câu từ như lưỡi gươm sắc nhọn đâm thấu con tim tôi. Cảm xúc tuôn trào, tôi hét lên như điên dại, cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ đó đi. 
- Không đúng! Không phải... không phải tôi... ba ơi...
- Xem ra cú sốc đó đã ảnh hưởng tới trí nhớ của ngươi. 
- Thật tiếc nhưng ngươi phải đứng dậy và bước tiếp thôi!
- Vì sắp tới, ngươi sẽ phải gánh vác trọng trách lớn lao.
- Ý của các người... là sao? - tôi hỏi
- Như ngươi đã biết, Ma Giới Kị Sỹ là lực lượng nồng cốt để chống lại Horror. 
- Nhưng mà, số lượng Ma giới Kị Sỹ lại càng ngày càng giảm đi.
- Gần đây nhất là cha của ngươi nhỉ, Saejima Kouga?
Anh chàng mặc áo khoác trắng kia không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn.
- Vậy giờ các người muốn tôi trở thành một trong số bọn họ à?
- Không!
- Hả? - tôi ngạc nhiên
- Mà còn hơn thế nữa!
- Bọn ta đã sắp đặt một kế hoạch cho ngươi.
- Ngay từ khi ngươi còn nhỏ.
- Một kế hoạch lớn lao.
- Kế hoạch tạo ra các Ma giới Kị Sỹ đời thứ hai! (Second Generation)
- Cái gì? Đời thứ hai? - Kouga ngạc nhiên 
- Kế hoạch vô cùng đơn giản thôi!
- Đó là lấy độc trị độc!
- Sử dụng Horror để diệt Horror!
- Bắt đầu từ ngươi, Katahara Yuuji!
- Như ngươi đã thấy, Saejima Kouga, sức mạnh đời thứ 2 không hề thua kém Garo.
- Hắn ta đã bại dưới tay tôi! - Kouga hét
- Nhưng chưa chuẩn bị đủ!
- Chỉ cần hắn sẵn sàng hết, ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ đâu!
Kouga mở to hai mắt, có phần nghi ngờ lời nói của ba cô bé kia.
- Vậy là các ngươi đã chuẩn bị ngay từ đầu ư? - tôi hỏi
- Phải, thắt lưng biến đổi!
- Và cả đôi mắt lưỡng sắc đó!
- Ngươi đã chiến đấu, hẳn là cũng biết đôi mắt đó mạnh như thế nào.
- Ngươi chính là vũ khí mạnh nhất để chống lại Horror!
- ... tại sao chứ?
- Cái gì?
- Horror sinh ra do Âm ngã của con người, Horror ăn Âm ngã của họ để sống. Nếu ba tôi là một trong số chúng... tại sao ông ấy không ăn luôn mẹ tôi đi? Ngay trước khi ông ấy kết hôn với mẹ và có đứa con là tôi?
- Là vì ba ngươi muốn lợi dụng mẹ ngươi để ẩn giấu thân phận thật sự, để có thể tiếp tục săn con người mà thôi.
- Mẹ ngươi có lẽ đã biết được, nên ông ta đã ăn luôn mẹ ngươi.
- Vậy là... ông ấy không hề có tình cảm ư? Đối với mẹ con tôi?
- Horror thì làm gì có cảm xúc, trừ sự đói khát điên cuồng của chúng chứ!
Tôi đổ rạp người xuống, quỳ bằng hai chân. Tôi không còn một chút sực lực nào để chịu đựng được hàng loạt cú sốc như vậy.
- Các người... nói dối... Ba tôi... ông ấy hẳn là đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc! - tôi cúi gằm mặt xuống để che đi khuôn mặt tuyệt vọng của mình - Suốt thời gian đó, tôi đã thật sự rất vui. Vì được sinh ra, vì được ba mẹ tôi yêu thương, gặp được một cô gái mà đã trở nên gắn bó với tôi rất nhiều. Nói đi, nếu không phải nhờ ba của tôi, chẳng phải tôi đã không có ở đây ư? Những tình cảm ông dành cho mẹ con tôi, chỉ là giả dối ư? Ngay cả, lúc đó... khi ông ấy nói "Ta yêu con"... cũng chỉ là giả dối ư?
Từ lúc nào mà đôi mắt tôi đã ướt đẫm. Hai hàng lệ tuôn trào, nhưng tôi cố không phát ra tiếng. 
- Phải, tất cả chỉ là gi-
- Đủ rồi, đừng nói nữa!!!
Kouga cắt ngang lời. Tôi ngước lên nhìn, sắc mặt của anh ta có chút thay đổi: đôi mắt của anh ta khác với lúc này, không còn chút gì là lạnh lùng, ngang cuồng cả, mà chỉ có sự thấu hiểu sâu sắc ở trong đó.
- Cậu ta đã chịu quá đủ rồi, đừng nói thêm gì cả! - anh ta đổi ánh nhìn sang phía tôi - Đừng có hiểu lầm, ta không công nhận ngươi gì cả. Chỉ là... ngươi làm ta nhớ đến chính mình khi xưa... Nhưng thực chất, ngươi vẫn chỉ là một Horror mà thôi!
Ánh mắt quả quyết đó của anh ta đã đánh động đến tâm trí tôi. Một thứ gì đó xẹt nhanh qua đầu, tức khắc, tôi hiểu ra mình phải làm gì.
- Còn phần ngươi, Kouga à, ta nghĩ ngươi nên nghỉ hưu đi là vừa!
- Cái gì?
- Từ giờ ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi. Mọi chuyện xử lí Horror sẽ để cho đời thứ 2 giải quyết.
- Tôi phản đối! Vậy thì suốt thời gian qua, công sức của các Ma Giới Kị Sỹ đều thành ra công cốc hết sao? Bọn họ đều... chúng tôi đều đã phải vào sinh ra tử rất nhiều lần, để rồi bây giờ bị bỏ rơi như vậy ư? Bọn tôi không phải là món đồ chơi!
- Nếu vậy thì ngươi có dám chắc là ngươi sẽ không chết như cha ngươi chứ?
- Cái gì?
- Bọn ta làm việc này cũng là vì muốn giảm bớt thiệt hại cho Ma Giới Kị Sỹ các ngươi. 
- Khác với đời thứ 2, các ngươi không thể kéo dài thời gian chiến đấu được.
- Nếu không thể tiêu diệt bọn chúng ngay, liệu các ngươi có thể sống sót được ư? 
- Đáng lẽ các ngươi phải tỏ ra biết ơn mới đúng chứ!
- Xin lỗi, nhưng ta sẽ không từ bỏ đâu. Danh xưng này là do cha của ta trao lại, ta sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy đâu!
- Đúng là cứng đầu! Cho dù ngươi có không từ bỏ, kế hoạch đời thứ 2 vẫn sẽ tiếp tục!
Kouga quay người lại, ngước xuống nhìn tôi. 
- Còn ngươi nữa, đây không phải là chuyện mà ngươi nên xen vào. Ta không cần biết ba mẹ ngươi có phải là do bị Horror giết như ngươi nghĩ hay không, nhưng nếu như đó là sự thật đi nữa, thì họ cũng đã cứu ngươi. Chính vì thế, lo mà giữ cái mạng đi, đừng có đâm đầu vào chỗ mà ba mẹ ngươi đã phải hy sinh cả tính mạng chỉ để kéo ngươi ra khỏi đó.
Phải, anh ta nói đúng. Nhưng rồi, lòng tôi đang trở nên hoang mang vô cùng. Tôi không biết mình nên tin đâu mới là sự thật nữa. Chính vì thế, chỉ có một cách để biết thôi.
- Im lặng đi!
- Cái gì?
- Tôi nói anh im lặng đi! - tôi đứng phắt dậy - Đây là chuyện mà tôi phải tự quyết định, không khiến anh phải bận tâm!
- Mày... - Kouga túm chặt cổ áo tôi - Tao đã khoan nhượng cho một Horror như mày, vậy mà còn không biết tạ ơn, còn đòi phách lối à?
- Không mướn anh khoan nhượng! - tôi đẩy tay anh ta ra - Tôi sẽ tự quyết định cuộc sống của mình! Tôi sẽ không chết đâu, cho tới khi tôi biết được chuyện gì thật sự đã xảy ra! 
Kouga trừng mắt nhìn tôi.
- Liệu có thật hôm đó là do Horror hay là do tôi mà ba mẹ tôi phải chết? Nếu là tôi, thì rốt cuộc tôi là ai, một con người, hay là một con quái vật? Chỉ có một cách để tôi có thể biết được sự thật, đó là tôi phải trở thành Ma Giới Kị Sỹ. Chỉ khi đối mặt trực tiếp với chúng, tôi mới biết thực chất tôi là ai!
Kouga vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy giận dữ đó. Lòng bàn tay của anh ta nắm chặt lại như đang muốn đấm vào mặt tôi một phát. Nhưng rồi, tôi lại bỏ lơ anh ta mà quay sang ba cô bé kia.
- Này, kế hoạch của các cô, tôi sẽ làm theo!
- Xem ra ngươi có vẻ không tin lời bọn ta nói nhỉ?
- Ta muốn tự mình tìm hiểu, rằng liệu ba của ta có thật sự yêu gia đình của mình không. Vì ta vẫn còn chút niềm tin vào ông, vào chính gia đình của mình!
Ba cô bé đó nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi mới chịu nói tiếp:
- Đã vậy thì chiều ý ngươi! Kể từ bây giờ, Katahara Yuuji, ngươi sẽ là người đầu tiên của thế hệ Ma Giới Kị Sỹ đời thứ 2.
Kouga thì lia đôi mắt nhìn tôi, nhưng tôi vẫn không muốn để tâm. Đây là quyết định của tôi! Kể từ bây giờ, tôi sẽ phải đối mặt với nhiều thủ thách về quá khứ của chính mình. Nhưng tôi sẽ đi lên cho bằng được, để một ngày nào đó chấm dứt được cơn ác mộng kéo dài suốt 10 năm này. 
- Kể từ giờ, ngươi sẽ mang danh xưng là...
.
.
.
Tôi là... Odds!


*Chương kế: Nhiệm vụ đầu tiên - Garo và Odds*
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





kamen - Kamen Rider Odds Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kamen Rider Odds   kamen - Kamen Rider Odds I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Kamen Rider Odds
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Kamen Rider Ryzac The Movie : Kamen Rider Save Kamen Rider !!! Legend Of New Kamen Rider !!! ( cập nhật phần 4 )
» Kamen rider x Kamen rider movie War 2013 (Các kamen rider trong Fourm và Tv seri)
» Kamen Rider Climax x Kamen Rider Tyrase The Movie : Special Taisen World
» [Series DarkWolf Made] Kamen Rider Death (Update Grave 7, xuất hiện Kamen Rider Atmard)
» (Series chính thức) Kamen Rider Wizard the movie: Kamen rider Emperor and VNST world

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Event :: Góc sáng tạo-
Chuyển đến